Nam Lăng Cẩm Phàm nói Tây Lăng Thiên Lâm nằm mơ mới có thể nhúng tay vào chuyện của Vương gia, lúc trước Vương gia và cung Huyền Tiêu có xảy ra chút tranh chấp nhưng không ai để ở trong lòng, kẻ mà Vương gia và Huyền Tiêu cung không muốn đối phó nhất là Vương Cẩm Lăng.
“Các người đã sẵn sàng ra tay với Huyền Tiêu cung chưa?” Động tác của những người này quá nhanh, Phượng Khương Trần nhận thấy rằng nàng sẽ không thể theo kịp nếu nàng không nỗ lực.
Nghĩ cũng phải, lòng kiêu hãnh của Cẩm Lăng làm sao có thể cho phép nữ nhân Huyên Phi này tồn tại, Huyên Phi đối với hắn ta là nỗi nhục huyết thống, mà nỗi nhục huyết thống phải được rửa sạch bằng máu.
Vương Cẩm Lăng gật đầu, không giấu giếm Phượng Khương Trần chút nào, nói trắng ra: “Ta, Nam Lăng, Tây Lăng và Cửu hoàng thúc.”
“Tại sao Nam Lăng và Tây Lăng lại ra tay đối phó với cung Huyền Tiêu?” Cung Huyền Tiêu là kẻ thù của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, nhưng Nam Lăng và Tây Lăng thế nào cũng không thể ra tay.
“Khi lợi nhiều hơn hại thì đương nhiên bọn họ sẽ ra tay, cho dù bọn họ không ra tay thì dưới sự liên thủ của Vương gia và Cửu hoàng thúc, cung Huyền Tiêu nhất định sẽ hao tổn nguyên khí rất nhiều.” Chỉ là loại chuyện này giống như giết một nghìn địch thì tổn hại mất tám trăm việc, hắn và Đông Lăng Vũ Cửu sẽ không làm, cho nên mới lôi kéo Nam Lăng và Tây Lăng.
Hứa lợi ích lớn như vậy cho bọn họ, muốn không ra giúp sức thì nằm mơ!
Các chính trị gia quả nhiên là các chính trị gia, trong đầu họ suy nghĩ những gì nàng có nghĩ thế nào cũng không ra, thay vào đó, nếu nàng là Tây Lăng Thiên Lâm, lợi ích to lớn trước mặt cũng sẽ không thực hiện bất kỳ hành động nào, đây rõ ràng không phải giúp Cửu hoàng thúc sao.
“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của những nhân vật lớn như các người, có thêm ta công kích cung Huyền Tiêu một phần, các ngươi quyết định ngày nào ra tay, nói cho ta biết một tiếng.” Nàng không thể tín nhiệm nhiều người, người nàng có thể sử dụng cũng không nhiều, lúc này không thể không làm phiền Lam Cửu Khanh, đành mượn những ám vệ của hắn dùng một lát.
Dùng ám vệ để chôn vùi, không biết có thể sử dụng quá nhiều nhân tài hay không.
“Được rồi!” Vương Cẩm Lăng cũng không hỏi Phượng Khương Trần định làm gì, hoàn toàn tin tưởng nàng.
Hai người sánh bước đi xuống từ nhà kính, ngay khi vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của thực khách, đương nhiên không phải Phượng Khương Trần mà là đại công tử.
Ngay hôm đó, tin tức Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng ăn trưa trong nhà kính lan truyền khắp trong giới, bao nhiêu quý nữ tức giận đến cắn răng hộc máu, nam nhân nào đó thiếu chút nữa vọt tới Vương gia, bắt Vương Cẩm Lăng ra đánh một trận.
Huyền Tiêu cung, phòng của Huyên Phi.
Nữ nhi được cung chủ của Huyền Tiêu cung cưng chiều không phải là hư danh, cách bài trí trong phòng của Huyên Phi còn xa hoa hơn ba phần so với công chúa của một đất nước, so với đế vương cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng cách bài trí xa hoa này cũng không thể thay đổi chuyện Huyên Phi chịu nhục ở đại thung lũng Thái Lỗ Các.
Lúc này, cung chủ Huyền Tiêu cung, cung chủ phu nhân, còn có nhị ca của Huyên Phi đều đang đứng bên giường của Huyên Phi, chờ cốc chủ của Huyền Y cốc tháo băng vải trên mặt Huyên Phi.
Khuôn mặt của Huyên Phi có thể khôi phục như lúc đầu hay không đều phải nhìn ngày hôm nay.
“Cốc chủ, mặt của muội muội ta nhất định có thể khôi phục được đúng hay không?” Vẻ mặt nhị ca của Huyên Phi rất lo lắng, nhìn cốc chủ Huyền Y cốc chậm rãi tháo băng vải, thật sự muốn đẩy cốc chủ Huyền Y cốc ra, thay ông ta làm.
“Ta…” Huyên Phi cũng vội vã mở miệng, nhưng vừa mới nói một chữ đã bị cốc chủ Huyền Y cốc ngắt lời: “Không muốn khuôn mặt này bị hủy hoại thì đừng nói gì.”
Chăm sóc gần hơn hai tháng, vết thương trên người Huyên Phi đã hồi phục bảy tám phần, nhưng vị trí bị đánh trúng, bởi vì vết thương quá sâu, dù cho cốc chủ Huyền Y cốc có ở đây cũng để lại một vết mờ nhạt, đùi phải cũng vì gân cốt bị đã thương mà trở nên tàn tật một chút.