“Được rồi, được rồi, đi lẹ đi.” Thấy Cửu Hoàng thúc và nữ tử áo tím kia đã sắp đi đến, Phượng Khương Trần vội vàng phất tay, ra hiệu cho mấy gã kia nhanh chóng xéo đi.
Gã ta khi ra đến cửa suýt nữa đụng phải Cửu Hoàng thúc, gã vội vàng khom lưng cười nói xin lỗi, Cửu Hoàng thúc thoáng liếc mắt nhìn sang miệng vết thương trên tay bọn họ, mắt nhắm lại, tiếp tục đi vào quán trà. Lúc nữ tử áo tím kia bước đến, chỉ liếc nhìn đến vết thương trên tay gã đi ở cuối cùng, trong miệng lẩm bẩm: “A, hình như hơi giống với vết thương do bạn bắn, hay mình nhìn nhầm nhỉ?”
Cửu Hoàng thúc khựng người lại, sau lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, nhanh đến mức người đứng đối diện Phượng Khương Trần và phía sau lưng nàng là Vương Cẩm Lăng cũng không kịp phát hiện ra. Cửu Hoàng thúc đi đến, gật đầu với Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng xem như chào hỏi, hoàn toàn không có ý định giới thiệu về cô nương đi theo phía sau hắn.
Phượng Khương Trần đánh giá nàng ta một chút, chỉ cười mà không nhiều lời, gọi tiểu nhị đến dọn dẹp một chút, đem đến cho bọn họ bình trà ấm. Ba người bọn họ phân chia ngồi ở ba hướng, nữ tử áo tím kia quen cửa quen nẻo ngồi ở bên cạnh Cửu Hoàng thúc: “Đại ca lạnh lùng, hai người này là ai thế? Hắn trông còn thuận mắt hơn ngươi nữa.”
Hắn này, rõ ràng là đang chỉ Vương Cẩm Lăng, từ sau chuyện của Huyên Phi, Vương Cẩm Lăng vô cùng ghét nữ tử nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn ta. Rõ ràng là nữ tử áo tím này đã phạm phải điều kiêng kị trong lòng hắn ta, nhưng Vương Cẩm Lăng cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn ta chỉ cười nhạt, không thèm hé răng một lời, không thèm để ý đến nữ tử mặc áo tím kia.
Nữ tử áo tím cũng không mấy để tâm, Vương Cẩm Lăng không để ý đến nàng ta, thế thì nàng ta sẽ đi làm phiền Cửu Hoàng thúc vậy: “Đại ca lạnh lùng này, ngươi nói một câu thử xem, nếu không phải khi nãy ngươi nói một câu thì ta còn hoài nghi là ngươi bị câm đấy.”
Phượng Khương Trần bị làm lơ cũng không thèm tức giận, trên mặt chỉ có nụ cười, nhưng trong lòng thì đang thầm suy đoán lai lịch của nữ tử áo tím này. Cửu Hoàng thúc không phải một người khi gặp phải chuyện bất bình là sẽ rút đao cứu người, nữ tử áo tím này là ai?
Cửu Hoàng thúc vẫn không thèm để ý đến nàng ta, nàng ta bất mãn bĩu môi, giận dỗi nhìn Cửu Hoàng thúc, vươn tay kéo vạt áo của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc cứng người nhưng vẫn không động đậy…
Một nữ tử có vẻ ngoài thanh thuần, mọi hành vi cử chỉ đều lộ vẻ thẳng thắn ngây thơ, đôi mắt to lúng liến như biết nói chuyện, cái nhìn này khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng thương, làm người ta sẽ vô thức chiều theo ý của nàng ta.
Nữ tử áo tím dường như không nhận ra sự thay đổi của Cửu Hoàng thúc, nàng ta liên tục lắc lư vạt áo của Cửu Hoàng thúc, nũng nịu lộ rõ: “Đại ca lạnh lùng, ngươi nói cho ta biết đi, bọn họ là ai vậy… không đúng, còn ngươi là ai nữa?”
Phượng Khương Trần vẫn lẳng lặng uống trà như cũ, không nói lời nào. Vào lúc Vương Cẩm Lăng nhìn sang, nàng chỉ cười nhẹ một cái, tỏ vẻ mình không thèm quan tâm, nhưng chỉ có nàng mới hiểu rõ, giờ phút này trong lòng nàng đã là bão tố sóng gầm đến thế nào…
Cửu Hoàng thúc dường như vô cùng dung túng với nữ tử này, với tính tình của Cửu Hoàng thúc, đừng nói là có nữ nhân đụng đến hắn, chỉ cần có nữ tử dám quấn lấy hắn thì hắn sẽ không chừa lại chút mặt mũi nào cho người ta.
Đúng lúc tâm trạng của hắn đang tốt thì có lẽ sẽ lạnh lùng mắng đuổi đối phương đi, hoặc là dùng ánh mắt kiêu ngạo lạnh lẽo liếc nhìn, khiến ngươi phải tự ti mặc cảm, sau đó xấu hổ mà rời đi. Còn khi tâm trạng không tốt ấy à, Cửu Hoàng thúc sẽ thẳng tay hất bay ngươi luôn.
Cửu Hoàng thúc không phải là Vương Cẩm Lăng, hắn chưa từng có nguyên tắc sẽ không ra tay đánh nữ nhân. Hắn làm việc gì cũng chỉ dựa vào sự yêu thích, không phân chia là chính hay tà, thế mà lại dung túng một nữ nhân như thế…
Phượng Khương Trần nhớ đến lúc mình và Cửu Hoàng thúc mới gặp nhau, Cửu Hoàng thúc cũng chưa từng dung túng như thế với nàng, quả nhiên… người so với người càng khiến người ta tức chết. Phượng Khương Trần nâng chén trà nắm chặt trong tay, không biết là vì sao, dù biết rất rõ tâm ý mà Cửu Hoàng thúc dành cho mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.