Sau khi hai người ngồi xuống, Cửu Hoàng thúc cũng không nói gì, lại càng không lấy mắt nhìn người, người nào không biết còn tưởng đây là thư phòng của Cửu Hoàng thúc.
Khụ khụ… Cửu Vương phủ bị phong tỏa, thư phòng Cửu Hoàng thúc đã bị lục lọi đến loạn thất bát tao, nói không chừng thư phòng còn không được chỉnh tề bằng nơi này.
Ánh mắt của Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng như muốn giết nhau, cũng không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là Đông Lăng Tử Lãng nhớ tới mục đích của lần viếng thăm này. Hắn lùi mấy bước, nhận thua, nhưng Thái tử thắng rồi cũng không vui vẻ. Hắn biết bản thân không ngăn cản được Đông Lăng Tử Lãng . Quả nhiên, Đông Lăng Tử Lãng vừa xoay người liền nói với Cửu Hoàng thúc: “Cửu Hoàng thúc, hôm nay chất nhân đến đây là để mang cho người một tin tức.”
“…” Cửu Hoàng thúc mở Nhất Hiệt Thư ra, tiếp tục xem, hoàn toàn không nhìn Đông Lăng Tử Lãng.
“Tử Lạc, nếu Hoàng thúc đã không có hứng thú muốn biết, ngươi cũng đừng lấy chuyện gì loạn thất bát tao ra để quấy rầy sự thanh tĩnh của Hoàng thúc!”
Thái tử bày ra bộ dáng dạy dỗ, nói với Đông Lăng Tử Lãng một câu, lại bảo Cửu Hoàng thúc: “Hoàng thúc ở trong này còn thiếu cái gì nữa không? Chất nhân sẽ đưa tới cho ngài cái đó!”
“Thái tử có lòng rồi.” Cửu Hoàng thúc trả lời lại một câu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên như trước, bỏ qua không chào đón hai người này.
“Đây là điều chất nhân nên làm!” Thái tử nghe được một ít tin đồn, trong lòng càng cảm thấy kiên định hơn, rằng Cửu Hoàng thúc có thể vượt qua được cửa ải khó khăn.
Nội dung của văn kiện khẩn cấp từ tám trăm dặm khẩn cấp có thể giấu diếm, nhưng chuyện có cấp báo lại không lừa được người Thái tử này là hắn. Thái tử phái người cha xét một chút liền ra được chuyện năm ngọn núi bị nổ mạnh, ai ai cũng nói là trời bất bình, nhưng với khứu giác chính trị nhạy bén của hắn, Thái tử có thể khẳng định việc này có âm mưu, bởi vì… thời gian thực sự rất trùng hợp!
Đông Lăng Tử Lãng thấy Cửu Hoàng thúc trả lời lại Thái tử cũng không tức giận, chỉ tìm cơ hội chen vào một câu: “Cửu Hoàng thúc, Chất nhân không giống Thái tử chuyện gì cũng tri kỷ như thế, chuyện nhỏ nhặt cũng muốn nghỉ thay cho Cửu Hoàng thúc, nhưng chất nhân có lòng giống Thái tử, đều để Cửu Hoàng thúc ngài ở trong lòng! Nếu không, khi nghe thấy tin tức Phượng Khương Trần mưu sát Quốc công gia rồi bị bỏ tù, sao chất nhân có thể lập tức đến nói cho Hoàng thúc?
Vừa nói xong tin tức này, Đông Lăng Tử Lãng có đến chín phần chắc chắn, rằng sắc mặt của Cửu Hoàng thúc sẽ thay đổi.
Dù sao không ai trong cả hoàng thành Đông Lăng này không biết Cửu Hoàng thúc coi trọng Phượng Khương Trần đến mức nào. Thâm chí khi bị Hoàng thượng phê bình là say mê sắc đẹp đến mức không để ý gì đến chuyện giang sơn xã tắc, vậy mà hắn cũng không cãi lại.
Chỉ là…
Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Đông Lăng Tử Lãng, Cửu Hoàng thúc vẫn giữ bộ dạng trong trẻo mà lạnh lùng như trước, giống như lúc hắn nói lời chào hỏi ban nãy vậy, không hề thay đổi.
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đông Lăng Tử Lãng cũng không thấy cam lòng, lại nói tiếp, chưa hề từ bỏ ý định: “Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần giết chết Quốc công gia, Phụ hoàng đích thân viết ngự phê là phải xử lý nghiêm khắc. Bây giờ Phượng Khương Trần đang ở trong thiên lao.”
“Bổn vương nghe thấy rồi, Tử Lạc không cần lặp lại lần nữa.” Cửu Hoàng thúc tiếp tục đọc sách, hệt như quyển sách trên tay hắn rất hấp dẫn người khác vậy, hoàn toàn không thèm để ý chuyện ở bên ngoài.
Đối mặt với một Cửu Hoàng thúc bình tĩnh lý trí, Đông Lăng Tử Lãng vô cùng nổi giận. Cửu Hoàng thúc lòng lạnh tim lạnh, không có nhược điểm, ngay cả Phụ hoàng cũng không làm gì được, thì sao hắn có thể như ý muốn?
“Cửu Hoàng thúc, người không lo lắng cho Phượng Khương Trần sao? Mưu hại Quốc công gia chính là tội lớn mất đầu!” Dù thế nào đi nữa, Hắn cũng nói ra chuyện này rồi, hắn cũng muốn nói tiếp. Ai ngờ Cửu Hoàng thúc lại làm bộ như không thèm để ý.