Phượng Khương Trần không hiểu Cửu hoàng thúc làm như thế nào, chỉ biết nửa canh giờ sau Cửu hoàng thúc quay lại ung dung tự nhiên: “Có thể rồi.”
Cửu hoàng thúc rất không hiểu, việc đơn giản như vậy, Phượng Khương Trần có nhất định phải chạy đi một chuyến không? Tùy ý giao cho người khác làm là được rồi,nhưng những khối nhỏ màu đen đó vẫn thật sự rất kỳ quái, giống như sắt nhưng cũng không phải sắt, căn bản nhìn không ra là thứ gì, có tác dụng gì.
“Không giữ lại một miếng sao?” Phượng Khương Trần cười như không cười hỏi, không phải là nàng không tin Cửu hoàng thúc mà là hậu quả của việc lưu lại thứ đồ đó rất nghiêm trọng, chỉ cần nàng ấn nhẹ một cái thì thứ đồ chơi đó sẽ nổ tung, nếu Cửu hoàng thúc thật sự giữ lại một vài khối thì người không may mắn lại chính là bản thân ngài ấy.
Còn tận tay đến xử lý sao? Không còn cách nào khác vì loại chuyện này quá nguy hiểm nàng không yên tâm giao cho người khác, hơn nữa trong tay nàng cũng không có người trung thành để sử dụng, dùng người của Vương Tạ nhị gia nàng không yên tâm.
“Bổn vương là người như vậy sao?” Cửu hoàng thúc xụ mặt, bộ dáng rất tổn thương khi bị người khác nghi ngờ, nhưng chỉ có hắn ta hiểu rõ đây chỉ là bộ điệu làm ra vẻ của hắn, chính xác là hắn đã giữ lại một khối đưa cho thuộc hạ tháo dỡ.
“Không có thì tốt, nếu như ngài vì chuyện này mà trở thành Lý Tưởng thứ hai thì ta sẽ rất áy náy.” Thiếu một hai khối cũng không ảnh hưởng đến đại cục, Phượng Khương Trần là lo sợ Cửu hoàng thúc đem quả bom đó giữ lại trên người, kết quả khi nàng ấn điều khiển từ xa thì hắn cũng sẽ bị nổ thành thịt vụn.
Cho dù Cửu hoàng thúc tin hay không tin, nàng trực tiếp nói ra sự nguy hiểm của nó, nếu thật sự giữ lại một miếng thì nên sớm vứt đi, Phượng Khương Trần tin rằng hắn sẽ hiểu, thứ đồ mà nàng tặng cho Lý Tưởng đương nhiên chính là bùa lấy mạng,thứ đồ đó có thể không dính thì đừng dính vào.
“Bổn vương đã nói sẽ giúp ngươi vô điều kiện.”Cửu hoàng thúc trước giờ không biết hai từ chột dạ viết như thế nào, con người Phượng Khương Trần là của hắn thì đồ của nàng đương nhiên cũng là của hắn……
Giúp nàng vô điều kiện, có quỷ mới tin Phượng Khương Trần sẽ tin điều đó.
Phượng Khương Trần ném một con dao sắc lạnh cho Cửu hoàng thúc, rõ ràng chính là một người chủ không có lợi không dậy sớm, lại còn khoác lên mình vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng, lừa được người khác chứ không lừa được nàng, miệng thì nói rất hay, giúp nàng vô điều kiện nhưng sau đó chắc chắn sẽ đòi đền ơn cao hơn.
Nàng tin nam nhân này thích nàng, nhưng dã tâm của nam nhân này quá lớn, nếu nàng là một thiên kim khuê các yếu đuối, ngu dốt , hèn nhát và vô dụng thì nam nhân này sẽ không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Phù…… Phượng Khương Trần thở dài, Cửu hoàng thúc nói giúp đỡ vô điều kiện, nếu nàng thật sự không cho hắn ta một chút lợi ích nào thì ngày sau người nam nhân này nhất định sẽ tính toán dồn nàng vào đường chết.
Phượng Khương Trần đột nhiên phát hiện, nàng đã tiến bộ rồi, nàng không còn coi Cử hoàng thúc như vị thần cao không với tới, bởi vì nàng phát hiện, trong sự cao ngạo lạnh lùng từ chối thẳng thừng của Cửu hoàng thúc cũng có một trái tim bình thường.
Đến một lúc lâu sau, Phượng Khương Trần mới hiểu, trái tim của Cửu hoàng thúc đối với nàng chỉ là “bình thường”.
Phượng Khương Trần đi lên trước, chủ động nắm lấy tay Cửu hoàng thúc, nghĩ đến kế tiếp sẽ phát sinh vấn đề gì, nhịn không được nhếch miệng nói: “Ngài giúp ta một chuyện lớn như vậy, đi, ta mời ngài đi ngắm cảnh đẹp.”
Nói xong, cũng không quan tâm Cửu hoàng thúc có đồng ý hay không, trực tiếp kéo người đi, niềm vui thắng lợi phải chia sẻ với người khác và Cửu hoàng thúc là sự lựa chọn không tồi.
Hắn không cự tuyệt, mặc cho Phượng Khương Trần kéo đi, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo căn bản không thể cầm hết bàn tay hắn, đi tới đi lui liền biến thành mười ngón đan xen nhau, quấn lại với nhau.
Giữa các khe hở của ngón tay của bàn ty to và bàn tay nhỏ được gắn kết chặt chẽ với nhau, Cửu hoàng thúc rất hài lòng với cách nắm tay này, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể cứ đi như vậy cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi, với thân phận của hắn, hắn nhất định không thể vì một nữ nhân mà buông bỏ trọng trách của bản thân mình.