Phượng Khinh Trần cười khổ một tiếng: “Hoàng Quý Phi triệu kiến, lúc ra tới lại gặp được công chúa An Yên với Lăng Vương.”
Chân mày Thái Tử nhăn lại, trong mắt lóe lên tia sáng: “Bọn họ có bắt nạt ngươi không?” Ở trong cung, Thái Tử trên hoàn toàn không có thế lực, hắn cũng không thể như Đông Lăng Tử Lãng mà có thể quang minh chính đại đến hậu cung.
Đông Lăng Tử Lãng đến hậu cung có thể nói với Hoàng Hậu và công chúa An Yên, còn hắn trừ khi được Hoàng Hậu triệu kiến thì hắn không có quyền đi vào hậu cung.
“Thái Tử yên tâm, Khinh Trần không sao.” Ngoại trừ đầu gối đau nhức, đầu cũng hơi đau thì còn lại đều tốt hết.
Đương nhiên thái độ khó hiểu của Đông Lăng Tử Lãng khiến nàng có hơi hoảng sợ, đoán chừng là do công chúa Dao Hoa sắp gả vào nên trong lòng Lăng Vương điện hạ khó chịu, chỉ là tính tình của Đông Lăng Tử Lãng khó đoán như vậy khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, không tự chủ được muốn tránh xa ra.
“Không sao thì tốt, Hoàng thúc đã giao ngươi cho ta, nếu có chuyện gì thì cũng không biết Hoàng thúc xử lý ta như thế nào.” Thái Tử cười khanh khách nói, nếu Phượng Khinh Trần không truy cứu thì đương nhiên hắn sẽ không nhiều chuyện.
Có một số việc vẫn nên giao cho chính chủ làm.
“…” Phượng Khinh Trần cúi đầu không nói lời nào.
Đúng là Thái Tử không bao giờ quên nhắc đến Cửu Hoàng thúc, Phượng Khinh Trần thật muốn biết rốt cuộc Cửu Hoàng thúc cho Thái Tử bao nhiêu lợi ích để Thái Tử ra sức nói chuyện vì hắn như vậy.
Thấy Phượng Khinh Trần không muốn mở miệng, Thái Tử cũng không nói gì, ngược lại nói lên mục đích với Phượng Khinh Trần: “Khinh Trần, ta chuẩn bị đi Cửu vương phủ thăm bệnh, ngươi cùng đi với ta được không?”
“Điện hạ, với cái dạng này Khinh Trần mà đi Cửu vương phủ không hay lắm đâu.” Thật lòng thì Phượng Khinh Trần cảm thấy buồn bực, một đám con cháu hoàng tộc đều ăn no rửng mỡ không có việc gì làm hay sao mà ai cũng làm phiền nàng thế?
Còn tưởng Thái Tử chỉ đưa nàng về nhà, không ngờ lại đưa nàng đi Cửu vương phủ.
Chính bởi vì cái dạng này của ngươi nên mới cho Hoàng thúc xem, để Hoàng thúc biết ngươi bị Đông Lăng Tử Lãng và An Yên khinh thường.
Lời này Thái Tử không nói ra mà cười khuyên giải an ủi: “Khinh Trần đừng lo lắng, chờ thị nữ trang điểm cho ngươi một lần nữa sẽ rất đẹp, ta nghĩ chắc Hoàng thúc sẽ rất vui khi nhìn thấy ngươi.”
Lời Thái Tử tuy dịu dàng nhưng lại lộ ra vẻ nhất định không cho phép từ chối, Phượng Khinh Trần ít nhiều cũng rõ Thái Tử đang tính toán điều gì, giờ phút này một chút thiện cảm đối với Thái Tử không còn sót lại tí nào.
Bị người ta dùng như quân cờ thì có quỷ mới vui được, tuy ngay từ đầu Thái Tử không có suy nghĩ này, nhưng bây giờ lại chính thức nổi lên ý định lợi dụng nàng.
Mục đích đã đạt được, Thái Tử thấy Phượng Khinh Trần không muốn nhiều lời cũng không tiếp tục tìm đề tài nữa.
Phượng Khinh Trần có vui hay không không quan trọng, Hoàng thúc vui là được rồi.
Cùng lúc đó Đông Lăng Tử Lãng cầm ấp đến lãnh cung lại không tìm thấy bóng dáng Phượng Khinh Trần, trong lòng cảm thấy mất mát không nói nên lời.
Phượng Khinh Trần không tin hắn.
Xoảng… Đồ vật trong tay vỡ tan xuống đất, Đông Lăng Tử Lãng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.