Phượng Khương Trần lười nói nhiều với đàn ông thận hư: “Sau khi uống hết liệu trình này thì đến khám lại, ngươi cứ xem thuốc là cơm mà uống đi, càng uống nhiều càng tốt, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi đừng lao lực quá, ngoài ra… Ừm, thời gian này tốt nhất là ít làm chuyện phòng the thôi.”
Phượng Khương Trần phát hiện, càng ngày càng nhút nhát hơn, hiện tại nàng không thể nào mặt không đổi sắc mà nói hai chữ phòng the nữa, quả nhiên… nhập gia tùy tục, nàng đã hoàn toàn dung hòa với thế giới này rồi, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
“Khụ khụ, ta biết rồi.” Tô Văn Thanh không kìm được ho hai tiếng, đối với chuyện mà Phượng Khương Trần xem là ngượng ngùng thì trong mắt Tô Văn Thanh lại là từ cực kì to gan, cũng may Tô Văn Thanh đã quen với sự táo bạo của Phượng Khương Trần.
Làm xong chuyện, hời đã vào tay, Tô Văn Thanh cũng không ở lại lâu nữa, hắn xách túi thuốc chuẩn bị đi: “Không sao, ta đi trước đây.” Hắn phải về nhà uống thuốc.
“Đi đi.” Phượng Khương Trần cũng không giữ lại, phất tay ra hiệu Tô Văn Thanh xó thế cút đi rồi.
Tô Văn Thanh nhận được đặc xá, liền sách thuốc chạy ra ngoài, trên đường gặp hạ nhân của Phượng phủ, bọn bọ đều đứng lại chào hỏi: “Chào Tô công tử.”
“Chào Tô công tử.”
Nếu là bình thường, để thể hiện cử chỉ phong độ Tô Văn Thanh sẽ dừng lại cười với bọn họ một cái, nhưng hôm nay…
Hắn cảm thấy mỗi một ánh mắt nhìn nhắn như đều đang nói: Thì ra Tô công tử thận hư.
Đáng tiếc thật, tuổi còn trẻ mà thận đã hư rồi.
Tô công tử còn trẻ như thế mà đã thận hư, đáng tiếc quá!
Nghĩ mà xem, dưới tình huống này làm sao hắn có thể cười được, làm sao hắn có thể vân đạm phong khinh, làm sao hắn có thể đi một cách thong thả.
Tô Văn Thanh gặp hạ nhân Phượng phủ thì co chân lên chạy như gặp quỷ, không cẩn thận thuốc trong túi bị rơi ra: “Tô công tử, Tô công tử thuốc của ngài, thuốc của ngài rơi rồi.”
Hạ nhân cầm lọ thuốc lắc lư trong tay, vội vàng đuổi theo. Tô Văn Thanh dừng lại định nói cảm ơn thì nhìn thấy lọ thuốc trong tay hạ nhân có ghi bốn chữ lớn: “Bổ thận tráng dương.”
Bổ thận ông nội ngươi ấy…
Tô Văn Thanh giống như bị chó dữ đuổi, giành lấy lọ thuốc thì lập tức chạy lên xe ngựa.
Hắn không dám đến Phượng phủ nữa, quá thương tâm.
Nam nhân, ngươi bệnh không xuống giường nổi.
Hạ nhân mù mịt đứng chỗ cũ, nghĩ không ra đã làm sai ở đâu.
Mồ hôi… Nếu như Phượng Khương Trần ở đây, chắc chắn nàng sẽ nói với Tô Văn Thanh ngươi không chỉ thận hư mà tim cũng yếu. Mấy người hạ nhân này thì biết được mấy chữ, không phải chỉ là thận hư thôi sai, ngươi chột dạ làm cái gì, người không biết còn tưởng ngươi bị bệnh hoa liễu.
Ở trên một cây đại thụ cao nhất trong Phượng phủ, các ám vệ tụ tập trên đó xem náo nhiệt, giờ đã xem xong thì phải làm việc thôi.
Chơi đoán số quyết định, ai thua sẽ phải đi Cửu vương phủ báo tin cho chủ nhân, để chủ nhân biết chuyện Tô công tử thận hư, sau đó ám vệ xui xẻo nào đó thua rồi.
“Chút chuyện nhỏ này cũng phải báo cho chủ tử sao, ta thấy tốt nhất là không nói.” Ám vệ nào đó thua làm bộ đại nghĩa mà nói.
Mấy ám vệ khác xem thường nhìn hắn: “Vừa nãy người nói mạnh mồm nhất là ngươi, giờ thua rồi lại nói không đi, làm gì có chuyện tốt như thế, mau đi đi…”
Xí, nếu là chuyện bình thường, bọn họ cần phải chơi đoán số để quyết định sao.
“Đi thì đi, có cái gì ghê gớm đâu, đúng rồi… Mấy triệu chứng mà Phượng cô nương nói hình như ta cũng giống mấy cái, làm sao đây? Các ngươi nói xem chúng ta có nên kiến nghị chủ tử, để Phượng cô nương kiểm tra cho chúng ta một lần, hoặc trực tiếp đi trộm thuốc Tô công tử?” Ám vệ nào đó vẫn chưa chết tâm, rề rề rà rà mãi không chịu đi.