Trong sáu hiệp đấu, Phượng Khương Trần thắng ba hiệp, kết cuộc vẫn giống như vậy Tô Quán đến giờ không hề bỏ cuộc, vậy nên kết quả tốt nhất là hai bên hòa nhau.
Cho tới nay, Tô Quán chỉ giành được chiến thắng trong một hiệp duy nhất, bởi vì Phượng Khương Trần cáo bệnh nên đã trực tiếp nhận thua; mà mọi người đều biết y thuật là điểm mạnh của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần tất nắm chắc phần thắng, nhưng trong thời điểm quan trọng, Phượng Khương Trần lại bị ám sát, điều này có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy để giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí, Tô gia Nam Lăng không từ thủ đoạn, quần chúng đều cho rằng việc Phượng Khương Trần bị thương có liên quan đến Tô Quán, nói không chừng chính Tô gia phái người đến ám sát. Mọi chuyện nhất thời được đồn đại khắp nơi, danh tiếng của Tô gia Nam Lăng trong tâm trí người Đông Lăng đã rơi xuống vực sâu không đáy…
Vào lúc này, Phượng Khương Trần không khách khí bỏ đá xuống giếng, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm chính là tuyên bố nhận thua trong cuộc tỷ thí về y thuật, đồng thời cũng mời bệnh nhân trong cuộc tỷ thí là Hạo Đình công tử vào Phượng phủ ở.
Sau khi thương thế khỏi sẽ chữa trị cho Hạo Đình công tử, hơn nữa nàng còn nắm chắc chín phần sẽ chữa khỏi cho Hạo Đình công tử.
Tô Văn Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy được sự ngoan cố của Phượng Khương Trần, cho dù hắn có khuyên thế nào, phân tích mặt lợi và hại bao nhiêu thì Phượng Khương Trần cũng không chịu từ bỏ ý định, cố ý muốn chữa bệnh cho Thôi Hạo Đình, đứng về phía Thôi Hạo Đình, tham gia vào nội chiến của Thôi gia.
“Phượng Khương Trần, ngươi muốn đem bản thân ngươi làm mục tiêu, ngại mình chết chưa đủ sao?”
Ngón tay Tô Văn Thanh run run chỉ vào Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần không thèm để ý, thản nhiên cười. Rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo, người muốn giết nàng nhiều như vậy, thêm một Thôi gia thì có là gì.
Hơn nữa, chỉ có một nhóm người xung nhịp lợi ích với Thôi Hạo Đình trong Thôi gia mới muốn nàng chết, sau khi nàng lên tiếng tuyên bố sẽ chữa khỏi cho Thôi Hạo Đình, những người còn lại của Thôi gia nhất định sẽ có động thái, người muốn làm hại nàng cũng phải cẩn thận suy nghĩ những người khác trong Thôi gia có đồng ý hay không.
Tô Văn Thanh tức đến mức không muốn phí thêm lời, hắn cảm thấy cổ họng có chút khát liền cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho mình một chén nước: “Phượng Khương Trần, đạo đãi khách của Phượng phủ ngày càng kém.”
Tô Văn Thanh cầm chén nước lên uống cạn, vừa vào miệng, sắc mặt liền biến đổi, ngũ quan nhăn lại, Tô Văn Thanh muốn nuốt xuống nhưng mùi vị trong miệng khiến hắn không tài nào nuốt nổi, ‘Phụt…’ một tiếng, một miệng đầy trà là trà đều phun hết toàn bộ ra ngoài.
May thay Phượng Khương Trần phản ứng nhanh, cầm một chiếc gối chặn trước mặt, nếu không thì một miệng nước trà này nhất định sẽ phun hết lên mặt Phượng Khương Trần nàng.
“Ngươi thật bẩn.” Phượng Khương Trần viết lên tờ giấy trắng.
“Phì, phì, phì.” Tô Văn Thanh tìm nước ở khắp nơi, muốn làm giảm bớt mùi vị trong miệng, nhưng hắn lại phát hiện trong phòng Phượng Khương Trần căn bản không hề có nước nên chỉ đành khạc nhổ một cách tuyệt vọng.
“Ngươi lại dám nói ta bẩn, làm gì có nhà ai giống như nhà của ngươi, rót thuốc vào ấm trà, muốn hại chết người sao.” Tô Văn Thanh phiền muộn đến gần như phát điên.
Bộ đi rồi, toàn bộ an nguy của Phượng Khương Trần đều đổ lên đầu hắn, hắn vất vả xử lý một đống việc vặt, nay lại nghe Phượng Khương Trần nói muốn lấy mình làm mồi nhử để câu kẻ chủ mưu sau bức màn, Tô Văn Thanh liền tức tốc phi ngựa đến, muốn khuyên Phượng Khương Trần từ bỏ ý định trong đầu, nhưng Phượng Khương Trần nửa câu khuyên giải cũng không muốn nghe.