Huyên Minh Kỳ yên lặng nhìn về phía Phượng Khương Trần, giờ phút này hắn không biết nên cảm thấy may mắn hay phẫn nộ, nếu như hắn không tới tìm Phượng Khương Trần, chỉ bằng mấy thế lực Cửu hoàng thúc nói kia đồng thời đánh về phía Huyền Tiêu cung, Huyền tiêu cung nhất định sẽ trở thành lịch sử.
Hiện tại vì hắn tới và vì thân phận vi diệu của hắn, đại công tử và Cửu hoàng thúc mới cố ý mở một con đường cho Huyền Tiêu cung.
Tuy nói cùng hắn liên thủ, mấy người Cửu hoàng thúc có thể giảm bớt tổn thất nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ của Phượng Khương Trần, hai người này mới thay đổi quyết định, muốn mượn lực của Huyền Tiêu cung để đối phó với Tây Lăng, đồng thời để lại cho hắn một Huyền Tiêu cung suy yếu.
Nhưng tức giận thì sao chứ, biết kế hoạch của Cửu hoàng thúc thì sao chứ? Hắn căn bản không thể ngăn được hành động của Cửu hoàng thúc, cũng không thể thay đổi ý kiến thuyết phục Thôi gia của Cửu hoàng thúc, hiện tại điều hắn cần làm là lập kế hoạch để bảo tồn lực lượng của Huyền Tiêu cung, đưa Huyền Tiêu cung vượt qua kiếp nạn này.
Phượng Khương Trần đồng tình nhìn thoáng qua Huyên Minh Kỳ, trong lòng âm thầm cầu nguyện thay hắn: Minh cung chủ, ngươi phải kiên cường lên, đừng nhìn Cửu hoàng thúc nữa, nếu không ngươi sẽ tức mà chết đó.
Cửu hoàng thúc không coi ai ra gì mời Nguyên Hi tiên sinh đi tham quan Huyền Tiêu cung, Nguyên Hi tiên sinh suy nghĩ một lát, nhìn Cửu hoàng thúc nhưng lại giống như hỏi Huyên Minh Kỳ: “Huyền Tiêu cung có đồ vật gì đáng giá?”
Lời này thật ra là đang hỏi Cửu hoàng thúc, Thôi gia xuất thủ thì được lợi gì?
Hắn ta suy nghĩ mãi cũng không ra, Thôi gia ra mặt đối phó Huyền Tiêu cung thì có thể đạt được lợi ích gì chứ, nếu đã là chuyện không có lợi ích thì Thôi gia sẽ không làm, về phần suy nghĩ đến Huyền Minh Kỳ, có lỗi với hắn không nằm trong phạm vi được cân nhắc.
Tán thưởng thì tán thưởng, hiện thực vẫn là hiện thực.
“Cũng không có gì, Nguyên Hi tiên sinh thích đàn nhưng Huyền Tiêu cũng cũng không có đáng giá bằng một danh cầm của tiên sinh.” Cửu hoàng thúc nói rất chân thành, giống như lúc trước lời mời của hắn chỉ là phép lịch sự mà thôi.
Phốc… Nguyên Hi tiên sinh tức giận đến mức thổ huyết, đây là chơi hắn ta để hắn ta phải công kích Huyên Minh Kỳ sao. Nếu như là cái trước thì Cửu hoàng thúc ngươi tìm nhầm người rồi, còn nếu như là cái sau thì không phải nên cho hắn ta một lợi ích khi làm việc đó sao?
Nguyên Hi tiên sinh tự nhận bản thân mình là người kiềm chế tốt, trừ Phượng Khương Trần có khả năng chọc giận hắn ta ra thì không có nhiều người có thể làm chuyện đó, nhưng Cửu hoàng thúc lại có bản lĩnh khiến hắn ta có suy nghĩ muốn bóp chết người trước mặt này.
Nguyên Hi tiên sinh tin rằng Huyền Minh Kỳ chắc chắn cũng nghĩ như mình, Cửu hoàng thúc ở ngay trước mặt hắn bàn đến chuyện làm cách nào để đánh ngã Huyền Tiêu cung, Huyên Minh Kỳ không tức giận mới lạ.
Tức giận, đương nhiên rất tức giận, nhưng câu tiếp theo của Cửu hoàng thúc khiến Nguyên Hi tiên sinh tin rằng Cửu hoàng thúc không nói đùa: “Bản vương tin rằng chỉ cần tiên sinh đi thì sẽ thấy đồ vật hợp mắt mình, tiên sinh suy nghĩ thật kĩ, bản vương không ép ngươi.”
Lời này của Cửu hoàng thúc cũng là đang nói cho Nguyên Hi tiên sinh rằng chỉ cần Thôi gia chịu ra tay thì đến lúc đó Thôi gia coi trọng đồ vật nào, hắn sẽ ưu tiên cho Thôi gia.
Bất kì chuyện gì chỉ cần ngươi có bản lĩnh sẽ tìm được chỗ tốt, hắn hợp tác với nhiều người như vậy để công kích Huyền Tiêu cung, phần thắng cực lớn, người nào đi cùng dù không được ăn thịt cũng được húp canh.
“Ta sẽ cân nhắc cẩn thận.” Nguyên Hi tiên sinh nghe Cửu hoàng thúc nói vậy thì cũng suy nghĩ.
Huyền Tiêu cung có phải là thực sự có gì đó đáng giá để Thôi gia xuất thủ không, dù sao Cửu hoàng thúc gióng trống khua chiêng đối đâu với Huyền Tiêu cung tuyệt đối không phải vì một đóa Tuyết Liên Hoa nghìn năm hoặc là vì cái hẻm núi lớn đó.