Tới địa ngục rút lưỡi, tiểu quỷ sẽ cạy miệng của con người ra, dùng kìm sắt kẹp lưỡi, kéo thẳng ra, nhưng không kéo cho đứt hẳn, mà là kéo dài ra, sau đó đẩy vào tầng tiếp theo là địa ngục Thiết Thụ.
Khổ hình của mười tám tầng địa ngục vừa hay hợp để đối phó với cái loại tiểu nhân này, lần này, nàng chắc chắn phải khiến cho người đã hãm hại Tư Hành hiểu ra, cái gì gọi người đang làm trời đang nhìn.
Không cho người nọ một bài học, nếm chút đau khổ, người nọ sẽ không biết sợ, sẽ thường xuyên gây chuyện, dù sao gây ra chuyện đi nữa thì cũng không cần phải trả giá gì, còn có thể thuận tay vu khống cho người khác, bản thân thì thu lợi ở giữa.
Gần đây có rất nhiều người làm kỹ nữ, còn vội vã lập đền thờ, Tú gì đó của Thuận Ninh hầu phủ, vậy mà lại dám vu khống Tư Hành tội cưỡng hiếp, cũng không nghĩ rằng người như nàng ta, có thể lọt nổi vào mắt Tư Hành sao.
Trong mắt Phượng Khương Trần thoáng hiện lên một sự tàn nhẫn, tuy rất nhanh nhưng Tả Ngạn lại nhìn thấy rất rõ ràng, cả người Tả Ngạn phát lạnh, lại có một loại cảm giác như đang đối mặt với sư phụ vậy.
Ngừng, hắn không thèm so đo với một đứa trẻ, Tả Ngạn thu lại tâm trạng ghen ghét đối với Tư Hành, rất cho Phượng Khương Trần mặt mũi nói: “Muốn tiêu tiền mời ta giúp ngươi đi cướp ngục hay không, tuy rằng ta chỉ am hiểu giết người, nhưng cướp ngục cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ cần ngươi trả đủ bạc là được.”
Hắn cũng muốn gặp vị Tôn thiếu gia được Phượng Khương Trần coi trọng như vậy một lần, thuận tiện nhìn một cái Tôn thiếu gia rơi vào ngục của Đông Lăng, còn có thể sống sót mà đi ra ngoài không.
Phượng Khương Trần không vui liếc nhìn khuôn mặt của Tả Ngạn, cảnh cáo hắn đừng nhiều chuyện, sờ mặt một chút, niết khuôn mặt của bản thân, Phượng Khương Trần nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
“Tả Ngạn, bây giờ ta không rảnh nói nhiều với ngươi, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải cướp ngục, ngươi ở yên trong Phượng phủ đi, đồ mà ngươi muốn ta sẽ mau chóng bảo người mang đến, bây giờ ta phải đi Huyết Y Vệ cứu người. Xuân Hội, Thu Họa, các ngươi thay ta hầu hạ tả công tử cho tốt, nhớ kỹ, Tả công tử là khách quý của Phượng phủ và chủ nhân duy nhất của Phượng phủ là ta, phải đón tiếp chu đáo Tả công tử, Tả công tử muốn gì cũng phải thỏa mãn hắn, làm gì cũng không được ngăn cản.”
Tuy tới hoàng thành rồi, nàng không cần lo lắng bị sát thủ ám sát nữa, nhưng sự tồn tại của Tả Ngạn đối với nàng mà nói thì chính là bùa hộ mệnh, nàng phải hầu hạ cho tốt vị này đại gia này.
“Vâng ạ.” Tuy Xuân Hội và Thu Họa không biết vì sao mà Phượng Khương Trần phải coi trọng người thanh niên này như vậy, nhưng cũng thông minh không hỏi nhiều, mà chỉ cung kính tuân mệnh.
Tả Ngạn nhún vai, hào phóng mà nói: “Tùy ngươi, có việc cần thì tới tìm ta, nể tình quen biết, ta sẽ lấy ít bạc một chút.”
Sự khách sáo của Phượng Khương Trần, vừa lúc trấn an sự bất an của Tả Ngạn đối hoàn cảnh xã lạ, là một người chủ nhân, Tả Ngạn tỏ vẻ mình không cần phải khách khí.
Nửa đêm canh ba, vốn không thích hợp ra ngoài cứu người, nhưng Phượng Khương Trần lại không quan tâm được nhiều như vậy, cứu Tư Hành về sớm một chút, nàng mới có thể yên tâm.
Phượng Khương Trần trở về phòng thay một bộ quần áo, lại lấy trâm cài tóc trong túi chữa bệnh mà nàng cố ý đặt trong đó ra, còn có lệnh bài mà Cửu Hoàng thúc cho, muốn cứu người thì cũng phải lấy ra đồ có giá trị.
Có phượng trâm đại diện cho tiên Hoàng hậu, lệnh bài đại diện cho Cửu Hoàng thúc, trọng lượng của hai thứ chỉ đứng sau hoàng đế, cho nên dưới sự kiến nghị nên thay lễ phục Cửu vương Phi của Hạ Vân và Đông Tình, Phượng Khương Trần lại không đồng ý, nàng mặc lễ phục của Vương phi thì cũng không phải Vương phi, có phượng trâm và lệnh bài thì đã đủ doạ người rồi.
Xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài, dưới sự trợ giúp của Đồng Giác và Đồng Dao để lên kiệu, Phượng Khương Trần vừa ngồi vững, người đánh xe không đợi phân phó đã lập tức giơ roi đánh ngựa đi.