Nam tử kia tựa hồ đã lường trước điều này, hắn ta dừng chân và ưu nhã quay người lại, vỗ vỗ Liệp Ưng ra hiệu cho nó bay đi rồi dắt ngựa đi về phía Phượng Khương Trần: “Cô nương nói sớm chẳng phải tốt hơn sao, tại hạ cũng không phải đi thêm hai bước, đúng là già mồm.”
Ngữ khí nghe như đang trách Phượng Khương Trần không đủ dứt khoát, điển hình cho kiểu người chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Phượng Khương Trần buồn rầu, nàng có cảm giác bị đảo ngược.
Phải biết rằng từ trước đến nay, người chiếm được tiện nghi còn muốn khoe mẽ đều là nàng. Nhưng đến hôm nay, nàng lại bị một nam nhân ngoại tộc ép tới mức không nói nên lời.
Được thôi, nàng nhịn, ai bảo nàng gấp gáp cứu người.
Nam tử áo xanh cũng thông mình, thấy tốt lập tức nhận lấy. hắn ta trở mình lên ngựa, đưa tay về phía Phượng Khương Trần: “Đi thôi, chẳng phải ngươi vội đi cứu người sao?”
Cử chỉ hào phóng, thần sắc lỗi lạc, tựa hồ không có phòng bị giữa nam nữ. Phượng Khương Trần cũng không phải người nhỏ mọn, nàng sững sốt một chút rồi hào phóng đưa tay cho đối phương.
Sau khi lên ngựa, Phượng Khương Trần cố hết sức kéo dài khoảng cách giữa hai người, nam tử áo xanh cũng rất phối hợp, không làm chuyện gì cả mà chỉ vòng tay sang eo Phượng Khương Trần. Hai người cùng cưỡi một con ngựa cũng không xảy ra chuyện xấu hổ gì.
Nam tử áo xanh rất có chừng mực, Phượng Khương Trần chỉ đây thì hắn ta lập tức đi đó. Hia người đều cố gắng bày tỏ thiện ý với đối phương, hòa bình sống chung được hai ngày, sau khi hiểu rõ nhau thì nam tử áo xanh mới hỏi xem Phượng Khương Trần muốn đi đâu.
Phượng Khương Trần đã đồng ý cho đối phương đi theo, lúc này lại phòng bị thì chẳng hay ho gì. Nàng nói thẳng mục đích với dáng vẻ không chút phòng bị.
“Ta muốn đến đại thung lũng Thái Lỗ Các để cứu người.”
Nam tử áo xanh kinh ngạc một chút rồi cười nói: “Ngươi nói thẳng như vậy là muốn làm gì, ngươi không sợ ta là người xấu sao? Hai ngày nay ngươi vẫn luôn đề phòng ta.”
Hai ngày nay bọn họ đề phòng lẫn nhau, lại thử tin tưởng lẫn nhau.
Sợ, đương nhiên sợ, ta sợ chết đi được. Nhưng dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng. Cho dù ta hoài nghi cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, nếu không chắc chắn làm tổn thương đối phương.
Phượng Khương Trần chỉ Liệp Ưng đang đậu trên vai nam tử áo xanh, nhìn đối phương với ánh mắt tin tưởng: “Ta tin rằng một người có thể khiến Liệp Ưng thuần phục tuyệt đối không có ý đồ xấu.”
Chỉ hy vọng đối phương không phụ sự tin tưởng của mình, nhiều khi Phượng Khương Trần cảm thấy bản thân đúng là một con bạc điên cuồng, sau khi đổ vốn vào thì không đến cuối cùng tuyệt không từ bỏ.
“Như vậy cũng được sao? Nam tử trưởng thành trong tộc chúng ta ai cũng có Liệp Ưng riêng của mình.” Nam tử áo xanh huýt sáo một hơi rồi đưa tay ra, Liệp Ưng ngoan ngoãn đậu lên tay hắn, đôi mắt sắc bén của nó nhìn thẳng về phía Phượng Khương Trần, dáng vẻ hung ác như muốn xé nát nàng, cũng may Phượng Khương Trần không thấy sợ.
“Điều này chúng tỏ nam tử trong tộc các ngươi tâm tính thiện lượng.” Người người đều thích được khen ngợi, nam tử áo xanh cũng không ngoại lệ. Không chỉ vậy, hắn ta còn không hề khách khí mà nói với Phượng Khương Trần: “Nếu so sánh với người Cửu Châu các người, người trong tộc chúng ta quả thật thiện lượng hơn rất nhiều.”
“Ngươi vẫn một mực nói “người Cửu Châu các ngươi”, vậy ngươi là người nơi nào?” Không phải Phượng Khương Trần đang cố tình dò xét mà là nàng thật sự hiếu kỳ.
“Ngươi đã tin tưởng ta, vậy thì ta cũng tin tưởng ngươi. Ta đến từ ngoại tộc, ngươi có thể gọi là Phù Lâm.” Nhiều hơn nữa thì hắn ta không nói.
“Ngoại tộc? Cửu Châu đại lục có không ít chủng tộc, vậy cũng được xem là người của Cửu Châu đại lục.” Phượng Khương Trần hồi tưởng lại Cửu Châu đại lục ký mà nàng từng đọc.
Cửu Châu đại lục có không ít người ngoại tộc, bọn họ rải rác khắp nơi, đa số đều sống trong núi sâu và những nơi có điều kiện khắc nghiệt, rất ít tiếp xúc với người ngoài. Nhưng không thể phủ nhận, bọn họ cũng là người của Cửu Châu đại lục, chỉ là không thuộc sự quản lý của quốc gia nào thôi.