“Gởi tín hiệu đi!” Vốn là Cửu Hoàng thúc không tính tìm người đến cứu viện, nhưng không ngờ phương lại chuẩn bị rất đầy đủ, không thể không thỉnh cầu trợ giúp.
“Dạ!” Một hộ vệ cách Cửu Hoàng thúc gần nhất lấy một thanh tín hiệu ra. Chỉ nghe một tiếng “phụt” vang lên, một thứ ánh sáng gì đó bay vụt lên trời. Bùm! Thêm một tiếng nữa, nó biến thành khói trắng.
Phượng Khương Trần muốn khóc. Không có thiết bị qua lại nhắn tin thì nó bi kịch thế đấy! Tuy là đạn tín hiệu, có thể tìm được cứu viện, nhưng nó cũng không thể tránh được đối thủ.
“Bắn tên!” Thích khách cũng không khách sáo. Cung thủ vừa chuẩn bị xong, hắn hạ lệnh ngay.
“Vút vút vút…”
Mũi tên nhọn cắt qua bầu trời đêm, đầu tên đen xì tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, chúng phóng về phía Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc.
“Cheng cheng cheng…” Cửu Hoàng thúc vung kiếm không ngừng phản lại những mũi tên.
Lần thứ nhất còn hoàn hảo, vì không có quá nhiều tên, nhưng khi đến lần bắn thứ hai, thứ ba, mũi tên nhọn chỉ có gấp đôi hơn lần trước, bắn không ngừng, vừa vung đi sạch thì chúng lại phóng tới, càng nhiều hơn nữa. Thích khách chia cung thủ thành ba tốp, trên đường hoàn toàn là liên tiếp không khẽ hở.
Một tốp bắn xong thì tốp kia lại lên, dù có bắn không trúng, cũng có thể khiến bọn họ lâu dài tốn sức.
Phượng Khương Trần biết bản thân không giúp được gì, cố gắng tuyệt không gây chuyện để thêm phiền phức. Phượng Khương Trần nằm xuống, tránh ở một bên sườn lưng ngứa, tránh để trở thành bia tên.
“Bụp!” Một hộ vệ tránh không kịp, vai trái trúng một tên. Người hộ vệ này bèn vung đao lên chặt đứt cung tên, tiếp tục ứng chiến.
“Bụp bụp bụp bụp bụp bụp!” Hộ vệ trúng tên ngày càng nhiều, mà người có thể cứu bọn họ vẫn chưa đến.
Sắc mặt Cửu Hoàng thúc nghiêm trọng. Với thực lực của hắn, hắn hoàn toàn có thể nhảy ra, giết hết đám cung thủ này, nhưng hắn lại không thể động, vì Phượng Khương Trần còn ở phía trước hắn, cần sự bảo vệ của hắn. Hắn lo lắng, không muốn giao lại Phượng Khương Trần cho kẻ khác.
“Chủ tử, thuộc hạ bảo hộ bất lực, xin chủ tử hãy mau rời đi trước!” Người bảy hộ vệ toàn là máu, có mấy người bị trọng thương khủng khiếp.
“Bọn họ cùng lắm chỉ có thể sống thêm một khắc nữa.” Phượng Khương Trần là đại phu, nàng rất rõ ràng rằng các hộ vệ này đã ở ngưỡng chết rồi. Nàng cũng muốn giúp đỡ lắm, nhưng mà…
Cung thủ của đối phương cách quá xa, ám tiễn của nàng không có tầm bắn xa như vậy. Hơn nữa, đây đang là đêm tối, căn bản là nàng không ngắm được chính xác chỗ hiểm của đối phương.
“Phượng…” Cửu Hoàng thúc vừa muốn bảo Phượng Khương Trần đi trước đi, thì hắn bị Phượng Khương Trần cắt ngang: “Ta có thể tự bảo vệ mình, ngài không cần phải lo cho ta!”
Nàng biết Cửu Hoàng thúc có võ công, cụ thể là mạnh đến mức nào, nàng cũng không rõ lắm.
Cửu Hoàng thúc nhìn Phượng Khương Trần một cái đầy sâu xa. Hắn biết là Phượng Khương Trần có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ là… Đối mặt với những mũi tên cứ lên hết tốp này đến tốp khác, chút công phu kia của Phượng Khương Trần là không đủ dùng.
Phượng Khương Trần không giải thích gì cả. Trên thực thế, khi tên bắn đến đây, nàng thật sự không phản kích được, nhưng trong tình huống hiện tại, nàng không được phép yếu đuối, nàng cũng không được khiến người khác bị liên lụy. Ở trên chiến trường, ngươi có thể không giết địch, nhưng tuyệt không có thể liên lụy đồng bạn.
Không sợ đối thủ như lang, chỉ sợ đồng đội ngu ngốc! Ý chính là nói như vậy.