Tài cưỡi ngựa của người cưỡi không phải là cao một cách bình thường, ngay lúc ám vệ vừa mới bắt đầu hành động thì con ngựa kia lại phi nhanh hơn nữa, ám vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia giống như ngắm sao băng vậy, xẹt qua Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng đứng bên cạnh…
“Cẩn thận.” Phượng Khương Trần theo bản năng nghiêng người, đẩy Vương Cẩm Lăng ra, nhưng không nghĩ tới mình lại bị ôm lên cao.
Chết tiệt, đây rốt cục là tên khốn nào, chê nàng gần đây vẫn chưa đủ xui xẻo hay sao?
Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người giống như mất đi trọng tâm, đợi đến khi ổn định lại chuẩn bị ra tay đánh đối phương thì lại rơi vào một lồng ngực nóng rực…
Mùi trúc hương chỉ thuộc về người đó xông vào mũi nàng, dù cho không nhìn thấy mặt của đối phương, Phượng Khương Trần cũng biết người đến là ai, tay giơ lên lại cứng ngắc hạ xuống.
“Thả ta ra.” Phượng Khương Trần thử đẩy người đó ra, lại bị Cửu hoàng thúc giữ lại chặt hơn: “Ngồi im, bổn vương không ngại tới một lần nữa đâu.”
“Người đâu, đuổi theo cho ta.” Trong mắt Vương Cẩm Lăng lóe lên một vệt sát ý. chỉ về hướng Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần vừa đi khỏi, hạ lệnh.
“Rõ.”
Tám ám vệ nhanh như tia chớp, chạy như bay về phía trước, nhưng bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn thiên lý mã của Cửu Hoàng thúc, chỉ chớp mắt một cái đã không còn bóng dáng.
Vương Cẩm Lăng không khỏi tức giận, hắn thậm chí còn không thấy rõ là ai bắt Phượng Khương Trần đưa đi, cũng không biết Phượng Khương Trần có gặp nguy hiểm hay không, nhưng đúng vào lúc đó người cướp Phượng Khương Trần đi lại quay ngựa lại, mơ hồ có thể nhìn thấy Phượng Khương Trần được người kia ôm vào trong ngực.
Ám vệ không ngừng lùi về sau, nỗ lực bao vây ngựa và người lại, đáng tiếc đối phương căn bản không cho ám vệ cơ hội, ngựa vẫn không chạy chậm lại, xa xa liền nghe thấy tiếng người cưỡi ngựa nói: “Vương Cẩm Lăng, người bổn vương đưa đi rồi, nữ nhân của bổn vương không cần người khác lo lắng.”
Giọng nói này?
“Cửu Hoàng thúc?” Vương Cẩm Lăng thốt lên.
“Đúng, chính là bổn vương.” Nói xong, không để ý tuấn mã đang phi như bay về phía trước, trực tiếp giật cương lại, quay đầu lại một lần nữa…
Tuấn mã hí lên một tiếng, chân trước tung cao, vững vàng chạm đất, lại hướng về hướng Cửu vương phủ phi đi, từ đầu đến cuối chỉ trong chớp mắt, con ngựa kia thậm chí một bước cũng không dừng lại.
Không ai thấy rõ Cửu hoàng thúc làm như thế nào, nhưng bọn họ chỉ thấy rõ là Cửu hoàng thúc làm được, để ngựa đang lao nhanh quay đầu lại, không nhìn ám vệ vây quanh, đến đi nhanh như cơn gió.
Ám vệ đứng im tại chỗ, tuy rằng mặt không lộ ra cảm xúc gì, nhưng lại kính nể từ sâu thảm trong lòng, mặc cho vì nam nhân như thế mình sẽ bị chủ nhân trách phạt, nhưng bọn họ không hề oán trách nửa lời.
Thua trước mặt người như vậy, không mất mặt.
Vương Cẩm Lăng nhắm mắt lại, che đậy đi sự mệt mỏi trong mắt, vào lúc ám vệ cho rằng mình sẽ bị trách phạt một trận, răn dạy một hồi thì Vương Cẩm Lăng chỉ nói một câu: “Trở về đi!”
Câu trả lời bất đắc dĩ nhất, thâm trầm nhất.
Đồng Giác và Đông Dao quỳ gối tại chỗ, không biết còn đường tiếp theo bọn họ phải đi kiểu gì, Lý Tuần thấy thế cũng không dám mở lời, Vương gia hắn không thể đắc tội được, Cửu Hoàng thúc lại càng không đắc tội được.
Vương Cẩm Lăng đi tới bên xe ngựa, đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía ngọn lửa, nói: “Hai người các ngươi về lại Vương gia, Lý đại nhân, phiền ngài tiến cung bẩm báo chuyện của Phượng phủ lại cho hoàng thượng.”
Sau khi giao phó xong, hắn bước lên xe ngựa, người đứng ngoài Phượng phủ rất nhanh đã tản đi, chỉ còn lại ngọn lửa vẫn cháy hừng hực…
Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần một đường phi thẳng, đưa người về Cửu vương phủ, Cửu vương phủ khác với vẻ quạnh quẽ ngày trước, giống như ban ngày vậy.