Nghĩ xem, đường đường là một Thân Vương, ở trong ngục mà vẫn nhớ đến bá tánh, nghĩ cho bá tánh nhiều như vậy, lại còn không muốn cho người khác biết, quá vĩ đại, quá cao thượng.
Nếu truyền những lời này đi, Phượng Khương Trần chắc chắn Cửu Hoàng thúc sẽ được tung hô là nhân vật của năm, trở thành một người mẫu mực nhất thiên hạ.
Tất nhiên là chỉ dựa vào sức tuyên truyền ở những nơi thiên tai thì còn quá yếu, phải làm nên hình tượng một anh hùng huyền thoại, phải tuyên truyền về mọi mặt.
Bọn họ càng phải tuyên truyền rộng lớn hơn, dùng nhiều hình thức tuyên truyền khác nhau, tuyên truyền mọi thứ về vị anh hùng này, phải cho bá tánh biết Cửu Hoàng thúc đã âm thầm làm bao nhiêu việc vì họ mà không cần trả ơn.
Nếu làm ra được mấy câu chuyện thần kỳ thì càng tốt, nếu không được thì bịa thêm một chút. Cửu Hoàng thúc đã làm những việc tốt gì, mà những việc này đều không ai biết cả, sau đó… Lại cho bá tánh ra kể lại người đó từng được quý nhân giúp đỡ, nhưng không biết quý nhân đó là ai. Rồi nói nghe ngươi nói như vậy, thì ra người giúp ta là Cửu Hoàng thúc.
Càng thật, càng chi tiết càng tốt, không cần là những chuyện lớn, chỉ cần là những việc nhỏ là được. Nói chung, phải làm cho Cửu Hoàng thúc như thần vậy, có một tấm lòng vô cùng nhân hậu, nhưng không muốn ai biết cả, âm thầm hy sinh vì bá tánh, không cần đến sự báo ơn.
“Phượng Khương Trần, ngươi thật là quỷ quyệt.” Tô Vân Thanh nghe Phượng Khương Trần nói xong, đôi mắt sáng rực.
Phượng Khương Trần thực sự đã làm Cửu Hoàng thúc trở thành một người trong nóng ngoài lạnh, nguyện làm tất cả vì bá tánh, chịu thiệt thòi, bị người khác trách sai cũng không giải thích. Chỉ âm thầm dùng hành động của bản thân để cho bá tánh thiên hạ có thể sống tốt hơn.
Bằng cách này, tất cả khuyết điểm của Cửu Hoàng thúc đều trở thành ưu điểm, những gì mà hắn đã làm sẽ thuận theo tự nhiên mà trở thành những việc làm vì lợi ích của bá tánh, chỉ vì muốn bá tánh tốt hơn.
“Cái này gọi là kế hoạch thần thánh, không tệ chứ?” Những thứ này người hiện đại đã dùng nát rồi, xây dựng hình ảnh đạo đức, sau đó cho bá tánh học theo.
“Ừ không tệ, nhưng có lố quá không?” Tô Vân Thanh lo là làm quá, che lấp đi hào quang của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng hận đến mức nào đây.
“Ngươi lo lắng về Hoàng thượng sao? Cũng đúng, Cửu Hoàng thúc được lòng dân quá, Hoàng thượng sẽ càng bất an, vậy cũng sẽ không tốt cho Cửu Hoàng thúc. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để cho Cửu Hoàng thúc sống như vậy.
“Nhưng không lợi dụng danh tiếng, để Hoàng thượng thả Cửu Hoàng thúc ra rất khó. Hai nhà Thôi Vương kết hợp tạo áp lực cho Hoàng thượng thì cũng chỉ có thể làm cho Hoàng thượng tạm thời không đụng đến Cửu Hoàng thúc. Lần này Hoàng thượng thật sự nghiêm túc, ông ta sẽ không buông tha cho Cửu Hoàng thúc đâu. Bây giờ do có áp lực nên chưa giết Cửu Hoàng thúc.” Phượng Khương Trần rũ vai xuống và nói một cách yếu ớt.
Nàng quên rằng Cửu Hoàng thúc không phải người thường mà là Hoàng Tử, là người có tư cách ngồi lên ngài vàng. Uy danh quá cao lại chẳng phải là chuyện tốt đối với hắn
Hơn nữa, đây cũng không phải thời đại cần xây dựng hình ảnh đạo đức.
“Việc này để ta suy nghĩ đã, chắc là được.” Tô Vân Thanh đột nhiên im lặng.
Kế hoạch này của Phượng Khương Trần đối với một số Thân Vương, Hoàng Tử thì có hơi lố, nhưng nếu đối với Cửu Hoàng thúc thì lại là một kế hoạch rất tốt.
Cửu Hoàng thúc không nên chỉ giới hạn ở Đông Lăng, việc được lòng dân đối với hắn là trăm lợi chỉ có một hại thôi. Cho dù Tô Vân Thanh có ngốc đến đâu cũng có thể hiểu, có câu được lòng dân có cả thiên hạ, Cửu Hoàng thúc có xuất thân, chỉ cần cộng thêm danh tiếng, vậy thì tất cả sẽ rất dễ dàng.