Nhưng Hoàng Thượng lại cho rằng đây là Cửu hoàng thúc chịu thỏa hiệp, lập tức đưa ra yêu cầu muốn Cửu hoàng thúc cưới công chúa Bắc Lăng làm chính phi, nhưng lại bị Cửu hoàng thúc lần nữa cự tuyệt: “Không cưới, so ra đều kém hơn Phượng Khương Trần còn muốn bổn vương cưới nàng ta làm chính phi. Nếu vậy trước tiên chính minh bản thân mình mạnh hơn Phượng Khinh Trần đi đã.”
Cửu Hoàng thúc sau khi bỏ lại những lời này liền rời đi, mà Hoàng thượng đợi tới khi Cửu Hoàng thúc đi rồi liền đem nghiên mực mà mình yêu thích nhất ném đi… Phượng Khương Trần không hề lo lắng về việc Cửu Hoàng thúc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng nàng có thể khẳng định một điều là chính mình sẽ không vì việc này mà mất mạng, cùng lắm là gặp phải một số phiền toái nhỏ, Cửu Hoàng thúc người này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gây thêm phiền toái cho nàng.
Vương Cẩm Lăng thấy Phượng Khương Trần khẳng định như vậy cũng không nhiều lời thêm, hắn cũng tin tưởng Cửu hoàng thúc sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không phải vì Phượng Khương Trần thì cũng vì chính hắn.
“Khương Trần, ngày mai ta phải đi tới trấn Thanh Thủy, nàng nếu có chuyện gì thì đến Vương gia tìm Cẩm Hán.” Vương Cẩm Lăng dặn dò một câu xong liền mang theo hòm thuốc cùng Trác Đông Minh rời đi, mặc cho Trác Đông Minh vạn phần không muốn đi cũng phải đi.
Về yến hội ngày mai, tất cả mọi người đều ăn ý không nhắc tới, vì bất luận là Phượng Khương Trần hay Vương Cẩm Lăng họ đều biết Phượng Khương Trần không có tư cách tham gia yến tiệc này dù cho nàng có là ân nhân cứu mạng của Vương Cẩm Lăng thì đều như nhau.
Vương gia so với hoàng thất càng thêm coi trọng quy củ cùng thanh danh, vì vậy trong những trường hợp này người Vương gia sẽ không muốn nhìn thấy Phượng Khương Trần.
Sau khi Vương Cẩm Lăng cùng Trác Đông Minh rời đi, Phượng Khương Trần cũng không trở về phòng mà ngồi tại chỗ từ từ tiêu hóa về những gì Vương Cẩm Lăng vừa nói.
Tuy nàng nói với Vương Cẩm Lăng là nàng tin tưởng Cửu Hoàng thúc sẽ xử lý mọi việc, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Quen biết với Cửu Hoàng thúc đã lâu, Phượng Khương Trần cũng biết rõ cách giải quyết vấn đề của hắn, chính là dựa trên việc lợi ích lớn nhất mà hắn ta nhận được. Nếu cần thỉnh thoảng cũng sẽ không ngại mà hy sinh nàng một chút, vì vậy nàng cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.
Phượng Khương Trần còn chưa tìm ra manh mối thì đã nghe hạ nhân tới thông báo Tô Vân Thanh đến.
Phượng Khương Trần nghỉ hắn là tới thăm bệnh nên đã không từ chối mà bảo hạ nhân cho Tô Vân Thanh đi vào.
Tô Vân Thanh mang tới rất nhiều thuốc bổ, vừa nhìn thấy Phượng Khương Trần đang tràn đầy sức sống da dẻ hồng hào như vậy, hắn hơi sửng sốt một chút, lại thông minh mà không có hỏi nhiều, sau khi tán gẫu vài câu không đau hay ngứa, Tô Vân Thanh liền ra hiệu với Phượng Khương Trầm cho mọi người xung quanh lui xuống.
Phượng Khương Trần mặc dù khó hiểu nhưng nàng vẫn làm theo, sau khi cho mọi người lui xuống Tô Vân Thanh nói: “Khương Trần, Vũ Văn Nguyên Hòa viết thư gửi đến nói cần lương thực.” Vẻ mặt khổ sở, đây là hắn muốn làm cho Phượng Khương Trần xem, nàng làm sao mà không biết việc này liền tức giận nói: “Đây là việc của các người, không liên quan đến ta.”
“Khương Trần, ta là thương nhân cũng không phải quốc khố, hàng lương thực ta dự trữ trong tay có giới hạn, 50 vạn đại quân ngoài biên cảnh tháng sau sợ là sẽ chịu đói.” Phượng Khương Trần thích trực tiếp, Tô Vân Thanh cũng không quanh co lòng vòng, lại nói sự việc của Vũ Văn Nguyên Hòa có thể giấu được người khác thì cũng không lừa được Phượng Khương Trần, việc này chính là một tay Phượng Khương Trần tác hợp.
“50 vạn đại quân? Vũ Văn Nguyên Hòa không phải trên tay chỉ có 30 vạn người thôi sao?” Phượng Khương Trần đột nhiên nhìn về phía Tô Vân Thanh, đôi mắt trong trẻo dường như hiểu rõ hết thảy.
Là một bác sĩ quân y quanh năm lăn lộn trên chiến trường, Phượng Khương Trần đặc biệt nhạy cảm với quân số và trang bị của quân đội, nàng biết rất rõ ràng trong thời đại vũ khí lạnh này, đôi khi binh lính nhiều chính là một ưu thế tuyệt đối.