Phượng Khương Trần vịn vào tay của Cửu hoàng thúc, xuống xe ngựa, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Váy dài đỏ rực, cùng với trâm phượng hoàng bằng ngọc sáng ngời, thậm chí áo choàng khoác bên ngoài cũng cùng một kiện đều cùng một màu, cả người giống như là một đốm lửa, diễm lệ phô trương, giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ trong tuyết trắng, đem mọi thứ xung quanh đều ảm đạm mở mịt.
Với y phục như vậy, nhìn cả hoàng thành cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới có thể chống được, khoảnh khắc xuống xe ngựa này, áo choàng bay lên, giống như là Phượng Hoàng bay lên, phong thái kiêu hãnh, một đôi mắt đẹp như muốn bay lên, cao hứng nói cho tất cả mọi người trong hoàng thành: Phượng Khương Trần nàng trở về rồi, dùng tư thế cao ngạo trở về.
Sau khi Cửu hoàng thúc đỡ Phượng Khương Trần đứng vững, mới lạnh lùng mở miệng, cho mọi người đứng dậy, đồng thời buông tay Phượng Khương Trần ra, sóng vai đi bên cạnh Phượng Khương Trần.
Một đen một đỏ, một cao một thấp, e rằng trong thiên hạ này chỉ sợ cũng không tìm được một cặp xứng đôi vừa lứa như vậy, bỏ qua những ánh mắt dò xét soi mói của mọi người, bước nhwungx bước chân ưu nhã cao quý, để lại dấu chân in sâu trên nền tuyết trắng……
Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần dùng phương pháp này để lặng lẽ nói cho mọi người rằng, cho dù là Phượng Khương Trần vô duyên vô cớ mất tích một tháng thì địa vị của Phượng Khương Trần trong lòng Cửu hoàng thúc cũng không có thay đổi gì, nàng vẫn là Phượng Khương Trần như trước, trước kia như thế nào thì hiện tại vẫn như thế đó.
Trong quán trà, Nam Lăng Cẩm Phàm cùng một nữ tử mặc áo khoác nhỏ màu xanh da trời đứng bên cửa sổ nhìn toàn bộ một màn này, cho đến khi Cửu hoàng thúc cùng Phượng Khương Trần lần lượt đi lên kiệu, hai người mới thu hồi ánh mắt.
“Tô Nhu, nàng chính là kẻ thù của ngươi, tỷ tỷ ngươi đã để ta thất vọng rồi, ngươi nếu lại tiếp tục để cho ta thất vọng, vậy thì đừng trách ta không khách khí, ta có thể cho ngươi một cái tên thì cũng có thể hủy hoại ngươi.” Nam Lăng Cẩm Phàm cùng Nam Lăng Cẩm Hằng đánh nhau ở Nam Lăng mấy tháng, cuối cùng cũng áp chế được danh tiếng của Nam Lăng Cẩm Hằng, khiến cho tâm tình của hắn ta rất tốt, vậy nên hắn ta mới có thể lần nữa đi vào Đông Lăng.
Lần này đến Đông Lăng, chính là đến đưa nữ tử Tô gia cùng Phượng Khương Trần tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung.
Sau khi Tô Quán bị thương, Cửu hoàng thúc tuyên bố tạm dừng cuộc thi, đồng thời nói cho Tô gia, tránh cho người nhà Tô gia nói ta Đông Lăng khi dễ người, bổn vương cho phép Tô gia các người phái nữ tử khác đến đây tỷ thí.
Trong số những thứ nữ nhà Tô gia, để chọn ra một người cả dung mạo và tâm cơ đều không tầm thường, chính là nữ tử xếp hạng thứ tám, gọi là Tô Nhu.
Tô gia ngoại trừ đích nữ, thì những nữ tử khác chỉ có bài danh không có tên, nữ tử ở Tô gia đều là công cụ, chỉ có điều đích nữ có giá trị rất cao, cho nên đãi ngộ và giáo dưỡng của đích nữ tốt hơn thứ nữ một chút.
Tô Nhu có thể bộ lộ tài năng trong số mười mấy thứ nữ của Tô gia thì bản thân nhất định là không tầm thường, nhận thức và khí chất có lẽ không xuất sắc bằng Tô Quán, nhưng tâm cơ thì Tô quán không thể so sánh bằng.
Tô Nhu uyển chuyển dễ mễn, trên mặt luôn mang theo nụ cười khiêm tốn thân thiết, con ngươi sạch sẽ thanh tịnh, giống như một thiếu nữ không biết gì, ngây thơ tinh khiết, rất dễ dàng khiến cho người khác buông lỏng đề phòng, cho nên Nam Lăng Cẩm Phàm mới có thể chọn nàng ta.
Một nữ tử tướng mạo xuất sắc, lại ôn nhu như nước, nếu không thành công cũng có thể lấy mỹ nhân kế ra dùng, Tô Quán dưỡng được cái tiết này, chính là để cho người hái.
Tô Nhu cũng xác định được nhiệm vụ của mình, nghe Nam Lăng Cẩm Phàm nói như vậy, lập tức khom người: “Điện hạ xin yên tâm, Nhu Nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.”