Trong lòng Cửu hoàng thúc hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, thời gian dài như vậy, thứ đó sớm đã bị tháo ra rồi, cho dù chưa bị tháo ra thì hắn cũng không có cách nào lấy về được vì vậy Cửu hoàng thúc rất bình tĩnh, thấy Phượng Khương Trần nói như thế Cửu hoàng thúc nhìn trái phải hóa ra là nói hắn, bèn nhìn nàng với ánh mắt thâm sâu khó lường.
“Phượng Khương Trần, bất luận là người hay vật, chỉ cần bổn vương nhận định thì chính là của bổn vương, ngươi nói đúng, chỉ cần là người của bổn vương nàng ta có muốn chạy cũng chạy không thoát.”
Cửu hoàng thúc dùng ánh mắt sáng rực nhìn Phượng Khương Trần, từ “nàng ta” đó không cần nghĩ cũng biết là ai.
Đồ nam nhân tự đại!
Phượng Khương Trần quay mặt đi, cong khóe môi, tự động bỏ qua ẩn ý trong câu nói của Cửu hoàng thúc, vì hắn không giấu quả bom mà nàng chuẩn bị cho Lý Tưởng vậy thì nàng không cần phải lo lắng rồi, thật sự nếu nổ chết Cửu hoàng thúc thì nàng nhất định không thể tha thứ cho mình.
Khi mặt trời lên cao, Phượng Khương Trần tính toán thời gian không còn nhiều quay người nói với Cửu hoàng thúc: “Cửu hoàng thúc, nhắm mắt lại,ta sẽ cho ngài một bất ngờ sau nửa nén hương.”
Cửu hoàng thúc cau mày, hiển nhiên không đồng ý, nhưng đối mặt với sự thỉnh cầu và kiên định của nàng, hắn lại thỏa hiệp, gật đầu rồi nhắm mắt.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, hóa ra người nam nhân này không khó đối phó, chỉ cần tìm đúng cánh thì Cửu hoàng thúc nhất định sẽ thỏa hiệp.
Trong khi Cửu hoàng thúc nhắm mắt, Phượng Khương Trần nhanh chóng khởi động túi trị liệu thông minh, dùng nó để điều khiển bom từ xa.
Một cái nút màu đen vô cùng đơn giản, chỉ cần ấn vào nó thì toàn bộ bom sẽ nổ tung, vì vậy Phượng Khương Trần đã giấu nó trong túi thông minh, nếu thứ này bị mất thì thú vui lại lớn rồi.
“Được rồi. Cửu hoàng thúc ngài có thể mở mắt rồi nhìn về hướng hoàng cung.
Một đêm không ngủ, Phượng Khương Trần tràn đầy tinh thần, nhất là lúc này, cả người như tràn đầy sức sống, Khi Cửu hoàng thúc mở mắt ra, Phượng Khương Trần ấn nút……
Bùm……
Một tiếng động lớn từ hướng hoàng cung truyền đến, cuốn theo khói lửa về phía bầu trời……
Trác Đông Minh nhận được tin tức liền chạy ngay đến cổng thành, phát hiện binh lính của hắn ta sắc mặt ai nấy đều xanh xao, trông như người mất hồn, giữ mùa hạ mà run cầm cập, bộ dáng giống như trúng tà, Trác Đông Minh tức giận.
Trúng tà? Gặp quỷ?
Cái gì mà trúng tà, cái gì mà gặp quỷ, thiên hạ này nếu thật sự có quỷ thần thì người phải chết cũng không phải bọn họ, ngày thường không làm việc trái với lương tâm thì đêm về cũng không sợ quỷ gõ cửa, cái gì mà quỷ thần, nói ra hắn ta cũng không để trong mắt, chứ đừng nói đến để trong tim.
Người quân tử có ai trên tay không dính máu, sau một trận chiến ác liệt xương cốt có thể chất thành núi, người trong hoàng cung, có ai trên tay mà không có mạng người, quỷ thần thì đã làm sao, quỷ thần cũng phải sợ người, nhưng khi anh ta đang chuẩn bị mở miệng răn dạy thì phát sinh sự cố ngoài ý muốn……
Bùm……
Một tiếng động lớn truyền đến, Trác Đông Minh theo hướng tiếng động nhìn xem, chỉ thấy trên hoàng cung những đám mây lửa cuồn cuộn,khói dày đặc bốc lên bầu trời.
“Không hay rồi, hoàng thượng xảy ra chuyện rồi.”Từ nhỏ hắn ta đã được giáo dục về lòng trung thành và lòng yêu nước, dù cho trong lòng có bất mãn với hoàng thượng nhưng phản ứng đầu tiên của Trác Đông Minh vẫn là lo lắng cho sự an nguy của hoàng thượng.
“Vào cung, hộ giá.” Trác Đông Minh nhanh chóng ra lệnh, mặc xong áo choàng liền chạy về phía chuồng ngựa, vào cung bảo vệ hoàng thượng.
Bất luận như nào hoàng thượng cũng không thể xảy ra chuyện, nếu có chuyện gì xảy ra, mấy vị hoàng tử trưởng thành sẽ vì hoàng vị mà bắt đầu tranh đấu, như vậy giang sơn xã tắc cũng sẽ vì điều này mà không ổn định.