Ta đang ra cái giá thấu trời đấy, vậy thì đã làm sao?
Ngay cả một lời kiêu ngạo như thế mà nàng cũng có thể nói ra một cách đúng lý hợp tình nhường vậy, thật sự là khiến người ta chẳng còn lời nào để nói nữa!
Phải rồi, Phượng Khương Trần chào giá cao chót vót như vậy đấy, nhưng hắn thì có thể làm gì chứ. Điều kiện Phượng Khương Trần đưa ra, hắn có thể không đồng ý, nhưng xui sao hiện tại hắn không từ chối được.
Thôi Hạo Đình thở dài thườn thượt, ngồi xuống chỗ đối diện Phượng Khương Trần, ngẩng đầu lên đánh giá Phượng Khương Trần trong im lặng, cũng không nói thêm gì.
Hắn vẫn luôn cho Phượng Khương Trần là một nữ tử thẳng thắn cởi mở, có nhân tâm của y nhân, cũng có sự kiên cường và mạnh mẽ mà hiếm nữ tử nào có được, nhưng bây giờ hắn mới hiểu, thật ra Phượng Khương Trần chẳng có gì cả, có khí thực lực của nàng chỉ sinh ra từ sự cuồng vọng của thực lực người khác.
“Phượng Khương Trần, ngươi dựa vào đâu mà ra cái giá như vậy?” Hơn nữa ngày sau, cuối cùng Thôi Hạo Đình cũng mở miệng.
Dựa vào đâu sao?
Tất nhiên là bằng chính nàng rồi!
Trên gương mặt Phượng Khương Trần vẫn luôn gaiữ một nụ cười, nói đầy tự tin: “Bằng vào ta là Phượng Khương Trần! Ở Cửu Châu đại lục này, ta là người duy nhất có thể cứu được cơ thể ngươi; chỉ có mình Phượng Khương Trần ta có thực tài thực học; với phương pháp của ta, ta có quyền ra điều kiện như thế với Thôi gia công tử!”
Phóng mắt nhìn hết Cửu Châu đại lục, người dám uy hiếp Thôi gia công tử như vậy chẳng có mấy, mà Phượng Khương Trần là một trong số đó.
“Ngươi lại dựa vào đâu mà tự tin như vậy? Phượng Khương Trần, ngươi cũng chỉ chắc chắn được bảy phần!” Nếu Phượng Khương Trần nói có thể chắc chắn mười phần, vậy còn có thể, nhưng cố tình Phượng Khương Trần lại không dám cam đoan, còn dám ra một cái giá trước như vậy, quả là có dũng khí!”
“Không phải so ra chắc chắn bảy phần vẫn tốt hơn bây giờ ngươi chờ chết sao?” Phượng Khương Trần giận dữ trừng mắt với Thôi Hạo Đình một cái. Nàng nói bảy phần đó là vì nàng đứng trên lập trường của bác sĩ, ăn ngay nói thật. Nấu nàng thật sự muốn bắt Thôi Hạo Đình ra sức, vậy không phải nàng nên nói thẳng là mười phần rồi sao?
“Đúng vậy, chắc chắn bảy phần cũng tốt hơn là ta chờ chết!” Thôi Hạo Đình cười khổ. Người khắp thiên hạ đều biết hắn đang chờ chết, nhưng dù vậy, người Thôi gia cũng không dễ uy hiếp như thế: “Phượng Khương Trần, ngươi cũng biết hậu quả khi uy hiếp người Thôi gia nhỉ?”
“Ta không hề uy hiếp ngươi, ta chỉ đang ra một giao dịch với ngươi thôi.” Phượng Khương Trần tuyệt không thừa nhận là bản thân đang uy hiếp.
Đùa đấy à, thế gia công tử người nào không kiêu ngạo khủng khiếp, dù bên ngoài mặt có ôn hòa hữu lễ hơn, thì trong xương vẫn là kiêu ngạo, uy hiếp và giao dịch là hai khái niệm.
“Giao dịch? Ngươi đang làm giao dịch gì vậy? Ngươi đang lấy mạng ta đến uy hiếp đấy à? Phượng Khương Trần, ngươi đừng quên, trước kia chính ngươi nói mình có thể trị dứt cho ta, bây giờ ngươi phải trị, còn muốn ta trả cái giá lớn, vậy Phượng Khương Trần ngươi đây đang nói không giữ lời, xấu mặt y nhân!” Ngữ khí chất vấn lại toát lên vẻ uy nghiêm của kẻ bậc trên, khí thế cao quý toàn thân kia khiến người ta không tự chủ được mà chột dạ.
Đây mới là đích tử của Thôi gia!
Không hề tin tưởng, lên án vô cùng gay gắt, từ trong miệng Thôi gia công tử nói ra chẳng khác nào phủ định lời của Phượng Khương Trần. Chỉ cần lời này truyền ra, Phượng Khương Trần sẽ không thể lăn lộn trên giới y nhân nữa.