“Chuyển lời lại với Tô Quán, muốn ra oai thì đến Nam Lăng. Ở Đông Lăng thì phải theo quy củ của Đông Lăng ta, muốn tìm ta đến trị cũng được thôi, nhưng một ngàn hai hoàng kim, tự mà đến Phượng phủ!”
Nói xong, Phượng Khương Trần không nói hai lời, lập tức đi ra bên ngoài, để lại đám người Tôn Thái y ngơ ngác nhìn nhau.
Chúng thái y xoa xoa mồ hôi lạnh đang đầy trên trán. Phượng Khương Trần này cũng hơi dũng cảm quá rồi, chỉ là có người đi đầu rồi, đám Tôn Thái y cũng sẽ không ở lâu, thu dọn đồ đạc xong xuôi cũng chạy theo bỏ lấy người.
Thật ra Tô Quán có đưa theo một đại phu đến, chỉ là không may sao sáng hôm nay đại phu kia bị trật chân, máu chảy khác nhiều, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo.
Tất nhiên Tôn Thái y không xen vào chuyện này, ông ta chỉ biết là mình mệt rồi. Ông ta đã hoàn thành cồn việc Thánh thượng giao cho, có thể quay về nghỉ ngơi rồi, đồng thời ông ta cũng bội phục sự thông minh của Phượng Khương Trần.
Làm sao một võ tướng có thể nuôi ra được một nữ nhân thông minh như vậy chứ? Tôn Chính Đạo có nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
“Phượng Khương Trần, ngươi đứng lại đó cho ta!” Thị nữ của Tô Quán thấy tình huống không đúng, vội vã kéo đuôi váy lên chạy qua theo. Động tác nhanh nhẹn kia có bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm sao, hai ba bước đã che được trước mặt Phượng Khương Trần. Phượng Khương Trần cũng không tạm biệt, nhìn đối phương cười khanh khách: “Cô nương còn có gì chỉ giáo?”
Chỉ giáo? Sao mà nàng ta dám chỉ giáo? Người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Thị nữ của Tô Quán cắn môi, cúi đầu: “Phương… Phượng tiểu thư, thực xin lỗi, nô tỳ lỡ lời, thỉnh mong Phượng tiểu thư rộng lượng không tính kẻ tiểu nhân, tha thứ cho lời nói bất kính của nô tỳ!” Thị nữ của Tô Quán đã chạy một mạch, hơn nữa còn phải hạ mình xin lỗi với Phượng Khương Trần, lúc này khuôn mặt kia như bị xuất huyết, đỏ đến dọa người.
Thị nữ nói xong, thở phào một hơi thật dài, bày ra bộ dạng quỳ gối chín mươi độ để cung kính hành lễ với Phượng Khương Trần. Bên ngoài thì bày biện như thế, còn bên trong có thành tâm hay không, hẳn mọi người đều biết cả.
“Là do ngươi đã vô ý, vậy bỏ qua một lần đi.”
Tôn Chính Đạo đi đến, chợt nghe một câu như vậy thì kinh ngạc. Phượng Khương Trần dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào? Ông ta lại thấy, khi thị nữ kia đứng lên, Phượng Khương Trần đưa tay tát cho thị nữ kia một cái “bốp.”
“Đánh cũng khiến tay tay bẩn!” Sau khi đánh người xong, Phượng Khương Trần yếu ớt xoay xoay cổ tay: “Vị cô nương này, ngươi hẳn là không để tâm chuyện ta nhỡ tay đánh ngươi chứ?”
Khuôn mặt thị nữ của Tô Quán vừa hồng vừa sưng lên, vậy mới thấy Phượng Khương Trần ra tay nặng đến mức nào. Lúc này đừng nói là thị nữ của Tô Quán, cả Tôn Chính Đạo cũng thấy ngây cả người.
Phượng Khương Trần đây là ăn miếng trả miếng, chỉ là một phen tát người này cũng rất đẹo mắt, khiến người ta không còn lời nào để nói nữa.
Tất nhiên, loại chuyện đánh người này cũng chỉ có Phượng Khương Trần có thể làm được, Tôn Chính Đạo tự nhận bản thân không thể làm. Quân tử động khẩu không động thủ, ông ta là quân tử, sẽ không tùy tiện ra tay với người khác. Dù ông ta có động thủ, cũng không ra tay với một nữ tử, rất mất mặt. Quan trọng hơn nữa, là tuyệt đối không thể đánh lên mặt.
Thị nữ của Tô Quán ôm mặt, hai mắt trừng lớn lên, vô cùng giận dữ. Một lúc lâu sau, chỉ thấy đồng tử của nàng ta co lại, tay phải giơ lên, hung hăng đưa tay muốn tát vào mặt của Phượng Khương Trần…
Phượng Khương Trần hệt như đã sớm biết, không ai biết nàng đã ra tay tự khi nào, chỉ thấy vừa khéo nàng đã bắt được tay của thị nữ kia. Hẳn bản thân thị nữ kia cũng có chút võ công, nhưng sau khi tay bị Phượng Khương Trần bắt lấy, nàng ta cũng không cử động được nữa.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần như thường: “Muốn đánh nhau với ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!’ Nàng hất tay thị nữ ra: “Bốp”, nàng lại quăng lên mặt thị nữ thêm một cái tát nữa: “Như thế này mới đối xứng hai bên, đẹp hơn nhiều!”