“Phải.” Cửu Hoàng thúc cũng không có phủ nhận, thấy Phượng Khương Trần hồi lâu không giúp hắn cởi y phục, chỉ đành phải tự mình ra tay, cởi áo ngoài ra.
Phượng Khương Trần có tức giận nhưng vẫn bước tới cầm lấy y phục của Cửu Hoàng thúc như thường lệ. Nhưng khi y phục vừa đến tay thì Phượng Khương Trần lại càng khó chịu: “Cửu Hoàng thúc quả nhiên anh minh, dạo chơi thanh lâu xong còn nhớ thay y phục. Tiếc là mùi hương ở thanh lâu quá đậm, lần sau ra ngoài vụng trộm nhớ xóa dấu vết sạch sẽ một chút.”
Trên người có mùi hương nhưng trên y phục lại không có, không cần nghĩ cũng biết Cửu Hoàng thúc đã thay y phục trước khi trở về.
“Bổn vương không thèm vụng trộm.” Không phải không có vụng trộm mà là không thèm, Cửu Hoàng thúc không nhận ra lời này của mình có gì không đúng, tiếp tục cởi y phục bên trong và không đợi Phượng Khương Trần đã trực tiếp đặt y phục lên tay nàng.
Nhưng Phượng Khương Trần thì lại nhận ra: “Vậy là Cửu Hoàng thúc ngài muốn nói với ta rằng, ngài ăn một cách quang minh chính đại? Có phải ngài nên giải thích một chút tại sao trở về lại có mùi phấn son của nữ nhân trên người.”
Nàng không hỏi Cửu Hoàng thúc đi thanh lâu để làm gì, nàng chỉ muốn biết mùi phấn son trên người hắn là sao. Cửu hoàng thúc đã thay y phục, trên người vẫn còn mùi phấn son nồng đậm như vậy, dù sao cũng phải cho nàng một lý do.
Cửu Hoàng thúc bình tĩnh nhìn Phượng Khương Trần nói: “Bổn vương làm việc không cần phải giải thích.”
Nam nhân đi thanh lâu xã giao là một chuyện rất bình thường, điều này cần phải giải thích sao? Hơn nữa, hắn nói với Phượng Khương Trần rằng đây là trò đùa quái đản của Tây Lăng Thiên Vũ, Phượng Khương Trần sẽ tin sao?
Cho dù Phượng Khương Trần sẽ tin, hắn cũng không muốn nói, món nợ này hắn sẽ tìm đến Tây Lăng Thiên Vũ để tính.
“Không cần phải giải thích? Ngài mang theo mùi phấn son trở về, không cần phải nói cho ta biết nguyên do sao?” Phượng Khương Trần vốn chỉ mang tâm lý đùa cợt, nhưng bây giờ nàng thật sự tức giận.
Nàng làm gì đều phải giải thích với Cửu Hoàng thúc, nhưng Cửu Hoàng thúc thì sao? Nàng đều chủ động mở miệng hỏi, nhưng đến một lời cũng không nói, lẽ nào hắn không biết nam nhân mang theo mùi phấn son trở về, chính là đã có nữ nhân khác ở bên ngoài sao.
“Có cần thiết không?” Cửu Hoàng thúc nhướng mày, hắn không làm gì thì cần gì phải nói nguyên do.
“Được rồi, không nhất thiết, không cần, ngài muốn làm gì thì làm, không ai có thể quản được ngài.” Phượng Khương Trần tức giận đến mức đặt y phục lên giá rồi không thèm để ý đến Cửu Hoàng thúc, lên giường kéo chăn đi ngủ.
Nàng rất không vui! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nửa đêm trở về, còn mang theo mùi phấn son trên người, sao chẳng thèm nói một lời giải thích, tại sao!
Đây là nơi đất khách quê người, không phải là Đông Lăng, cho dù nàng có ** thì nàng cũng là một nữ tử. Ở nơi đất khách quê người nàng rất lờ mờ, vốn không dám đi lại lung tung. Cửu Hoàng thúc bỏ nàng lại một mình thì thôi đã đành, kết quả còn tự mình chạy đến thanh lâu cũng không nói nguyên do.
Có chuyện như vậy sao?
Phượng Khương Trần tức giận đến mức nước mắt sắp tuôn ra, nàng cuộn tròn chăn quay lưng về phía Cửu Hoàng thúc…
Không phải là nàng nhỏ mọn, cũng không phải nàng không tin Cửu Hoàng thúc. Nàng tin Cửu Hoàng thúc không có làm bậy ở bên ngoài, nhưng chuyện như vậy nàng có thể tin một lần, cũng đâu thể lần nào cũng tin. Nếu mỗi lần Cửu Hoàng thúc ra ngoài đều sẽ mang theo mùi phấn son trở về mà không giải thích, nàng không biết bản thân mình còn có thể tin tưởng hắn bao nhiêu lần nữa.
Nàng chỉ muốn Cửu Hoàng thúc nói ra nguyên do, điều này rất khó sao?