Hắn có thể nạp nàng làm thiếp hay không!
Tây Lăng Thiên Lâm yên lặng nhìn xem Phượng Khương Trần, bộc lộ không sót ý nghĩ trong lòng mình, Phượng Khương Trần khinh thường bày ra bộ mặt khác.
Bây giờ nàng không sợ đâu, Cửu hoàng thúc đã nói nếu hắn không cho phép thì nàng không được gả cho ai.
Tây Lăng Thiên Lâm muốn cưới nàng? Kiếp sau cũng không có khả năng.
Thăm dò nữ nhân mà hắn nhìn trúng ở ngay trước mặt hắn, Tây Lăng Thiên Lâm thật to gan. Cửu hoàng thúc vốn dĩ muốn chừa cho Tây Lăng Thiên Lâm và Dao Hân chút mặt mũi, đáng tiếc đối phương lại không nhận ý tốt này, đã như vậy thì đừng trách hắn hung ác, Cửu hoàng thúc ném cho Đông Lăng Tử Thuần một ánh mắt “Ngươi đứng lại đó cho ta”.
“Tử thuần, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nói!” Cửu hoàng thúc không để ý tới Tây Lăng Thiên Lâm, trực tiếp tìm người trong cuộc để hỏi.
Đông Lăng Tử Thuần không phải đồ đần, đương nhiên hắn biết lời này nên nói thế nào, vẻ mặt lập tức như lên án nói: “Hoàng thúc, ta cũng không biết là chuyện thế nào, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh phát hiện có một nữ tử trèo lên trên giường của ta, rất là chủ động lại còn nhiệt tình, ta còn tưởng rằng nha hoàn nào đó muốn trèo lên giường của ta nên cũng không suy nghĩ nhiều rồi cho người ta ngủ, trong lòng nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, làm sao biết được lại là Dao Hân công chúa.”
Nói đến phiền muộn, Đông Lăng Tử Thuần lại càng phiền muộn hơn so với Đông Lăng Tử Lăn, Đông Lăng Tử Lăng hướng về Dao Hân, hắn Đông Lăng Tử Thuần lại xem Dao Hân công chúa như phiền phức.
Ngủ với một nha hoàn thì cũng chỉ là ngủ không thôi, nhưng là Tây Lăng Dao Hân thì lại khác, hắn ngủ với Tây Lăng Dao Hân thì sẽ phải cưới nàng ta.
Ôi ôi ôi, người hắn muốn cưới là Phượng Khương Trần……
Đông Lăng Tử Thuần như con chó con bị người ta vứt bỏ, tội nghiệp nhìn về phía Phượng Khương Trần, vừa hay nhìn thấy sự khinh thường và xem thường trong mắt Phượng Khương Trần.
Đối với ngựa giống nam như Đông Lăng Tử Thuần này, Phượng Khương Trần thật lòng không quen mắt, có người trèo lên giường ngủ thì ngủ, nam nhân ở thời đại này thật vô liêm sỉ khác thường, cho dù có suy nghĩ bằng nửa người dưới thì cũng phải suy tính về tình huống và đối tượng một chút chứ.
Đông Lăng Tử Thuần bắt gặp dáng vẻ này của Phượng Khương Trần thì trong lòng quýnh lên, không để ý đến tình hình đã mở miệng giải thích: “Phượng Tú, ngươi phải tin tưởng ta, đêm qua ta thật sự là người bị hại, ta cũng không biết sao Dao Hân công chúa lại ở trên giường của ta được, càng không biết sao nàng ấy lại chủ động và nhiệt tình như vậy…”
“Khụ khụ…” Thái tử vội vàng ho hai tiếng, ngăn cản câu tiếp theo của Đông Lăng Tử Thuần, Đông Lăng Tử Thuần, tên ngu ngốc này, thảo nào bị người ta tính kế, đưa mắt ra hiệu cho cái thằng này, không nhìn thấy gương mặt của Tử Lăng đã đen tới mức nào rồi à…
Nữ thần trong lòng mình lại bị người khác nói thành nha hoàn bò lên giường, là nam nhân thì thật không thể chấp nhận được…
Mà càng không thể chấp nhận chính là Dao Hân và huynh trưởng của nàng ta.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tây Lăng Dao Hân giống như là như điên, chợt xông lên trước, “Bộp” một tiếng, nàng ta giơ tay tát vào mặt Đông Lăng Tử Thuần: “Tên khốn kiếp này!”
Bất cứ cô gái nào đều không thể chấp nhận bị người khác nói đến mức kinh khủng như thế, càng không phải nói tới người cao cao tại thượng như Dao Hân công chúa.
Ở trong lòng nàng, Đông Lăng Tử Thuần và đối thủ trước mặt lại dám so sánh nàng ta với tỳ nữ quả thực là cầm dao đâm vào ngực nàng ta, mỗi một lần đều làm nàng ta đau đến muốn chết.
Tây Lăng Dao Hân nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi lệ…
Nàng ta biết cả đời mình đã bị hủy hoại rồi, nam nhân này đã hủy hoại sự trong sạch của nàng ta, hủy hoại thanh, tương lai của nàng ta, bây giờ, ngay cả dũng khi nhìn Đông Lăng Tử Lăng, nàng ta cũng không có.
Đêm qua, Tử Lăng đã cam đoan với nàng ta nhất định có thể cưới nàng ta, Dao Hân cũng đã chuẩn bị từ bỏ toàn bộ Tây Lăng, chỉ làm Vương Phi của Tử Lăng, nhưng bây giờ thì sao?
Tất cả đã bị hủy hoại, bị hủy hoại hết rồi!
Phượng Khương Trần nhìn Tây Lăng Dao Hân giống như là lá khô trong gió, có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào thì nở một nụ cười nhàn nhạt, trước đây lúc hại nàng sao lại không nghĩ đến, một nữ tử yếu đuối như nàng phải sống sót thế nào trước sự xem thường và chỉ trích của người đời.