Nhìn thấy Tôn Chính Đạo như vậy thì Phượng Khương Trần biết được sự suy đoán của mình không hề sai, Tôn Chính đạo cũng là một đại phu tốt, không thể chấp nhận một người khoẻ mạnh lại chiếm dụng tài nguyên y tế, một nhân tài như vật ở lại Thái Y viện thì quả thực lãng phí.
“Chúng ta hiện giờ sẽ dạy dỗ cho hắn ta một bài học, đại phu chỉ sẽ chữa trị cho bệnh nhân, mà hắn ta muốn được đại phu chữa trị vậy thì hãy để hắn ta “bệnh” trước, bác sĩ sẽ không thể chữa trị khi không có bệnh được.” Phượng Khương Trần đã tìm kiếm hồi lâu trong hộp thuốc của mình, nhưng không tìm thấy vật nhọn có thể làm người ta bị thương, bèn mở hộp thuốc của Tôn Chính Đạo và tìm thấy một con dao nhỏ ở trong đó.
“Phượng Khương Trần, ngài muốn làm cái gì?” Tôn Chính Đạo vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Phượng Khương Trần vung con dao trong tay và cười ngây ngô lương thiện: “Không phải ta đã nói với Hoàng Thượng rồi sao, phải chích máu để chữa trị đấy.”
Ngay khi dứt lời thì Phượng Khương Trần giơ dao lên và chĩa vào cổ tay phải của Lý Tưởng, mũi dạo rạch một phát mạnh, rạch được một nửa thì đột ngột dừng lại, rồi lại tiếp tục rạch qua, trông như thể chỉ có một đường vết thương cực kỳ nông, nhưng máu thì lập tức trào ra và chảy xuống đất…
Đây là giết người sao?
Tôn Chính Đạo giương mắt đờ đẫn nhìn lấy Phượng Khương Trần, nhưng không muốn Phượng Khương Trần làm nhiều hơn thế, con dao nhỏ đã nhuốm máu, dưới ánh nến rực rỡ, lấp lánh ánh sáng mê hoặc, Phượng Khương Trần lại một lần nữa giơ con dao lên.
Lần này, con nhỏ của Phượng Khương Trần trực tiếp nhắm thẳng vào cổ họng của Lý Tưởng, khiến cho Tôn Chính Đạo giật mình hoảng sợ, Phượng Khương Trần lại giết người trong hoàng cung, đây là một tội lớn hoạ lây cửu tộc.
Tôn Chính Đạo vội vàng bước lên trên và ngăn lấy Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, không được, giết chết hắn ta thì ngài sẽ rất rắc rối đấy.” Điều ông ta quan tâm không phải sống chết của Lý Tưởng mà là nếu Lý Tưởng chết trong tay của Phượng Khương Trần thì Phượng Khương Trần sẽ rất rắc rối.
Hoàng Thượng đang định trọng dụng Lý Tưởng, ra tay lúc này thật là không khôn khéo lắm.
“Tôn thái y, ngài suy nghĩ nhiều rồi, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giết chết hắn ta.” Phượng Khương Trần tuy đang cười nhưng không có tư thế dừng tay lại, ánh mắt kiên quyết nhìn lấy Tôn Chính Đạo, nàng nhất định phải đâm nhát dao này xuống, nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của Tôn Chính Đạo, Phượng Khương Trần lại nói:
“Tôn thái y, ngài lẽ ra nên biết tôi có sự hiểu biết như thế nào với mỗi bộ phận trên cơ thể con người, nếu ta muốn hắn ta chết thì với nhát dao vừa nãy thì hắn ta sẽ không đổ ít máu như vậy.” Phượng Khương Trần chỉ vào vết thương trên cổ tay phải của Lý Tưởng, tốc độ chảy ra của máu cũng từ từ chậm lại, có thể thấy Phượng Khương Trần khá có chừng mực.
Thấy Tôn Chính Đạo vẫn chưa hiểu, Phượng Khương Trần cũng không vội nên từ từ giải thích rằng: “Tôn thái y, nhát dao này của ta trông nguy hiểm nhưng sẽ không lấy mạng của hắn ta, nhiều nhất chỉ là chịu chút tội mà thôi, dạy cho hắn ta một bài học để hắn ta biết được chiếm dụng thời gian cứu người của đại phu là một hành vi thiếu khôn ngoan biết nhường nào.”
“Tại sao ngài muốn làm như vậy?” Tôn Chính Đạo không tin vì lý do này mà Phượng Khương Trần ra tay tàn nhẫn như thế với Lý Tưởng, đây không phải là tác phong làm việc của Phượng Khương Trần.
“Tôn thái y, thành thật mà nói, ta không muốn món đồ hại người đó lại xuất hiện, ngài nên hiểu sức sát thương của bom sấm sét đó lợi hại như thế nào, món đồ này được đế vương chuyên dùng, chỉ có người dân bình thường mới phải chịu khổ chịu nhọc, giữ lấy loại người này chỉ sẽ làm hại dân chúng.” Lời nói này của Phượng Khương Trần nửa thật nửa đùa, Tôn Chính Đạo nhất thời cũng không thể khẳng định được.
Nhưng khi nghĩ đến lời nói của Phượng Khương Trần thì lại nhớ đến thảm kịch ở cổng thành hôm nay, Tôn Chính Đạo im lặng.
Ông ta có nhìn thấy tình hình thê thảm vào sáng nay, biết bao người dân đã chết thảm, biết bao gia đình tan vỡ, mà hung thủ tạo ra những điều này lại vì vậy mà được Hoàng Thượng đối xử nhã nhặn, ưu ái, được hưởng vinh hoa phú quý trong cung, chuyện này thực sự khiến người ta đau lòng.
Tôn Chính Đạo buông tay của Phượng Khương Trần ra: “Xuống tay nhanh một chút, đừng để người khác nhìn thấy dấu vết.” Ông ta biết lý do mà Phượng Khương Trần ra tay chắc chắn không phải vì chuyện này mà ông ta cũng không định hỏi tiếp, ông ta có thể giúp Phượng Khương Trần, nhưng không đồng nghĩa với các vị thái y khác sẽ như vậy.