Miệng lưỡi của của nữ nhân Phượng Khương Trần này đúng là nhanh nhẹn linh hoạt như lò xo, luôn có thể khiến những điều bất lợi trở thành có lợi cho mình, loại cấp bách này chỉ có thể xuất hiện khi nàng phải đối mặt với lằn ranh sinh tử, chẳng trách nàng không ngại tiến cung.
Có hắn ở đây, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không định tội khi chưa hỏi rõ ngọn ngành, mà chỉ cần Phượng Khương Trần có cơ hội nói chuyện, nàng có thể xoá bỏ sạch sẽ mọi tội danh của mình.
Dù sao nàng cũng đã giết chết tất cả những người bao vây tấn công mình, buộc các sai dịch đó phải chính miệng thừa nhận không còn bất cứ ai sống sót, mặc dù thủ đoạn hơi tàn nhẫn nhưng lại là biện pháp thông minh nhất, muốn lăn lộn trong kinh thành này, tuyệt đối không thể mềm lòng, cái giá phải trả của sự mềm lòng chính là tính mạng của mình.
Phượng Khương Trần không chỉ rửa sạch tội danh cho mình còn nhấn mạnh bản thân và Phượng gia luôn đặt trung quân ái quốc lên vị trí hàng đầu, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ “Trung nghĩa” do chính Hoàng thượng thân phong.
Bây giờ điều mà hắn quan tâm nhất không phải là chuyện của Phượng Khương Trần mà là những vị Hoàng tử đầy dã tâm của mình.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Phượng Khương Trần, Hoàng thượng ngoài mặt gây khó dễ bắt chẹt nhưng cuối cùng lại giơ cao đánh khẽ.
Mượn chuyện của Phượng Khương Trần, lấy khí thế mạnh mẽ sấm vang chớp giật, hắn dứt khoát cách chức một đám quan viên ngay tại chỗ, đề bạt những người trung thành với mình đi lên, thậm chí mấy quan võ thường xuyên thân thiết với Hoàng tử cũng gặp xui xẻo.
Còn về phần tội danh, một câu “Có lẽ có” có khả năng giết người vô hình, Hoàng thượng muốn tội danh, người ở dưới đương nhiên sẽ dâng tấu lên một loạt tội danh, người ở địa vị cao chẳng có mấy ai trong sạch, nhưng những người này cũng khá may mắn khi lễ mừng thọ của Hoàng thượng sắp đến, nếu không bọn họ chỉ có một con đường chết.
Có vẻ như Hoàng thượng chẳng tin bất cứ kẻ nào nữa, đối mặt với hành động của hắn, không ai dám hé răng nửa lời, những người vừa mới mở miệng gây rối, Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng, thậm chí là mấy Hoàng tử sắp vào kinh chỉ có thể trơ mắt nhìn người của mình bị loại bỏ từng người một.
Các vị Hoàng tử tức giận nghiến răng nghiến lợi, chuyện này đúng là tai bay vạ gió, sao bọn họ lại xui xẻo như thế chứ, muốn làm Hoàng đế thì có gì sai sao?
Ai mà không muốn làm Hoàng tử của Hoàng thượng, không muốn trở thành một Hoàng tử xuất sắc? Bọn họ là nhi tử của Hoàng thượng, chỉ cách vị trí đó một bước chân, gần như thế, sao có thể không tranh đoạt?
Phải biết rằng khoảng cách giữa việc làm Hoàng thượng và Vương gia không phải chỉ là nhỏ tí tẹo thôi đâu, giống như Cửu hoàng thúc, cho dù hắn quyền cao chức trọng đến đâu đi chăng nữa thì rất nhiều chuyện cũng phải làm theo ý của Hoàng thượng, hơn nữa Hoàng thượng có nhiều huynh đệ như thế, nhưng chỉ có một mình Cửu hoàng thúc có thể sống sót.
Các Hoàng tử tranh giành ngôi vị Hoàng đế là chuyện tất yếu, không tranh đoạt chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, mà Phượng Khương Trần- Thủ phạm gây nên tất cả chuyện này lại nhận được một món hời lớn.
Hoàng thượng dùng câu nói kia của Cửu hoàng thúc, nói Phượng Khương Trần tình tình trẻ con, bị uất ức nên mới làm ra hành vi quá khích, phạt nàng đóng cửa ăn năn hối cải trong lòng một tháng.
Khụ khụ… Đây đâu phải là hình phạt mà rõ ràng là phần thưởng!
Một tháng sau, tất cả lời đồn đãi trong kinh thành lắng xuống, lễ mừng thọ của Hoàng thượng cũng đã kết thúc, nàng phụng chỉ phải đóng cửa ăn năn hối hải, không cần phải lo lắng bị các vị Hoàng tử kiếm chuyện.
Đương nhiên, sau sự việc này, các Hoàng tử khác cũng không dám quang minh chính đại tìm Phượng Khương Trần gây rắc rối. Đường đường Hoàng tử một nước, bắt nạt một thần nữ là chuyện dễ như trở bàn tay, không dám lấy mạng của Phượng Khương Trần nhưng khiến nàng ta phải chịu đau đớn về xác thịt thì vẫn có thể đúng không?
Chuyến này của Phượng Khương Trần xem như là trong hoạ có phúc, bất chất khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi của mình, nàng dập đầu tạ ơn, sau đó rời khỏi điện Nghị Sự.