Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vô hình trung làm giảm trình độ của cuộc so tài này, Phượng Khương Trần cũng không tức giận, chỉ hơi bất an, sau đó bình tĩnh lại tâm tình. Phượng Khương Trần phát hiện hôm nay Tô Quán quá lý trí, biểu hiện rất không giống ngày thường…



Tô Quán khác thường khiến Phượng Khương Trần không thể coi thường, Tô Quán không am hiểu hạng mục so tài hôm nay, nhưng Tô Quán lại không sợ hãi, không hoảng hốt, đối mặt với hành động cướp danh tiếng của nàng mà vẫn có thể giữ vững khí chất danh môn mà quý nữ nên có, việc này không bình thường.



Phải biết, đối với nàng, chưa bao giờ Tô Quán là một nữ nhân có phong độ, chuyện xảy ra khác thường tất có mờ ám, Phượng Khương Trần âm thầm nhắc nhở bản thân cẩn thận vẫn hơn, tuyệt đối không thể rơi vào bẫy của Nam Lăng Cẩm Phàm và Tô Quán.



Tô Quán như vậy, hoặc không nắm chắc phần thắng hoặc không quan tâm thắng thua, nếu thua liền ba trận, danh tiếng của Tô Quán coi như mất sạch, Tô Quán không thua nổi, Phượng Khương Trần tin chắc Tô Quán là người trước, Tô Quán sẽ không cam lòng bại bởi nàng, Tô Quán rất vui lòng thắng nàng ở hạng mục mà nàng am hiểu.



Phượng Khương Trần khẽ chớp lông mi, che giấu suy nghĩ sâu xa trong mắt, không để lại dấu vết quan sát mọi người, nhưng người ở đây có ai không phải người tinh ranh, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng chưa học được cách đưa ra kết luận khi chỉ quan sát cử chỉ nhỏ, sao có thể dễ dàng tìm ra mờ ám như vậy.



Thái tử bất mãn thái độ của Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng thái tử biết rõ, tranh cãi với Nam Lăng Cẩm Phàm không chiếm được chỗ tốt, giả vờ không nghe hiểu lời nói của Nam Lăng Cẩm Phàm, ý bảo thái giám đưa ống thẻ đến trước mặt Phượng Khương Trần và Tô Quán: “Người tới là khách, Tô Quán tiểu thư trước.”



Thái giám đang cầm ống thẻ, nhún nhường đi tới trước mặt Tô Quán, sự bất an trong lòng Phượng Khương Trần càng tăng, không biết vì sao, nàng luôn cảm giác có gì không đúng.



Phượng Khương Trần cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thái giám nên nàng không nhìn thấy tia đắc ý chợt lóe lên trong mắt Nam Lăng Cẩm Phàm.



“Đa tạ điện hạ.” Tô Quán đứng thẳng dậy, không cần nhìn trực tiếp rút một thẻ trong ống ra: “Số tám.”



Số tám, một vị phu nhân có sắc mặt trắng bệch không chút sức sống, nhìn sắc mặt thì bệnh không nhẹ, nhưng Phượng Khương Trần lại thấy ánh mắt đối phương rất có thần, vị phu nhân số tám này không bị bệnh nặng giống như những gì bà ta thể hiện ra ngoài.



Nếu nói, Tô Quán ngẫu nhiên rút được số tám là vừa khéo, là vận may tốt, vậy thì Phượng Khương Trần ngẫu nhiên rút được số chín, một thiếu niên có gương mặt hồng hào, nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng hai mắt u ám, không có chút ham muốn được sống, không phải chuyện dùng vận may và vừa khéo để giải thích.



Phượng Khương Trần chuyển que gỗ trong tay, nhìn thẳng vào mắt Nam Lăng Cẩm Phàm, đôi mắt bình tĩnh, mang theo ý cười trêu tức, im lặng nói với Nam Lăng Cẩm Phàm, nàng thừa biết mờ ám trong chuyện này, nhưng không sao, bản cô nương thua nổi.



Không phải Phượng Khương Trần nàng thích luận mưu mô, mà là thiên hạ này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, mười người, Tô Quán lại rút trúng số tám vừa vặn là người có sắc mặt kém nhất, mà Phượng Khương Trần nàng thì rút trúng người có sắc mặt tốt nhất, cứ phải là người thiếu niên có sắc mặt tốt nhất, dáng vẻ sắp chết kia.



Không phải Phượng Khương Trần chọn bệnh nhân, mà chung quy đại phu cũng chỉ là đại phu, nàng có thể cướp người với tử thần, nhưng không phải lần nào cũng thành công cướp được.



Không liên quan đến thắng thua, nàng sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, cũng sẽ không vì thế mà đẩy bệnh nhân của mình ra, nàng không phải thần, nàng không thể bảo đảm cứu sống từng bệnh nhân, nàng chỉ có thể bảo đảm cố gắng dùng toàn bộ sức lực để cứu chữa bệnh nhân của mình.



Đối diện với đôi mắt hiểu rõ tất cả của Phượng Khương Trần, trong nháy mắt, Nam Lăng Cẩm Phàm vô cùng khó chịu, thật giống như mình là một tên hề, dương dương đắc ý giả ngây giả dại trước mặt Phượng Khương Trần, kết quả người ta đã sớm biết, nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm là ai chứ, chỉ trong chớp mắt, Nam Lăng Cẩm Phàm đã làm như không có chuyện gì xảy ra cười rộ lên với Phượng Khương Trần.



Phượng Khương Trần biết thì sao, nàng hoàn toàn không có khả năng tra ra chuyện này, mà người có khả năng, lúc này đang “bệnh nặng”, Nam Lăng Cẩm Phàm vô cùng cảm tạ Cửu Hoàng thúc đang lâm “bệnh nặng”, cho hắn có đủ thời gian diệt trừ hết tất cả manh mối và kẻ có liên quan.



“Đã chọn xong bệnh nhân, những người khác có thể lui rồi. Chữa bệnh không phải chuyện ngày một ngày hai, dựa theo quy tắc so tài y thuật, hai vị có thời gian mười lăm ngày, trong vòng mười lăm ngày này hai vị tiểu thư có thể ra vào thái y viện như thái y. Hai bệnh nhân này sẽ được thị vệ bảo vệ đặc biệt, hai vị tiểu thư có thể tiến cung bất cứ lúc nào để chữa trị cho họ. Khi chữa trị, bổn cung, Lăng Vương, Tam hoàng tử, Lâm thái tử sẽ thay phiên tiếp bên cạnh hai vị tiểu thư, bệnh nhân của vị tiểu thư nào khỏi trước, vị tiểu thư ấy sẽ thắng cuộc, đương nhiên trong vòng mười lăm ngày, nếu bệnh nhân của hai vị tiểu thư không thể khỏi hẳn, vậy thì tiếp tục so tài cho đến khi thắng bại mới thôi.” Thái tử không nhanh không chậm nói lại quy tắc một lần.



Quy tắc này đối với Phượng Khương Trần mà nói khá không công bằng, Tô Quán hoàn toàn có thể để phụ tá sau lưng ra tay, bản thân không cần phải biết chữa bệnh nhưng vẫn có thể thắng.



Nhưng ban đầu bởi vì Phượng Khương Trần biết y thuật nên mới chọn so tài y thuật, cho nên, dù quy tắc so tài nghiêng về phía Tô Quán cũng không có ai nhiều lời, Phượng Khương Trần càng chắc sẽ không nói, bây giờ nói quy tắc bất công, không phải tự tay vả mặt mình sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK