Cửu Hoàng thúc nhìn những công cụ kỳ quái này của Phượng Khương Trần, cởi ra những phần còn lại của chân tay Tây Lăng Thiên Vũ bị cụt, lại thấy Phượng Khương Trần truyền máu cho Tây Lăng Thiên Vũ.
Máu đỏ tươi đi qua một cái ống, chảy vào trong cơ thể của Tây Lăng Thiên Vũ từng chút, từng chút một.
Tây Lăng Thiên Vũ lại giống hệt như người đã chết vậy, nằm ở đó không có một chút phản ứng nào.
Tuy máu kia không liên hệ gì đến hắn, nhưng Cửu Hoàng thúc cứ cảm thấy Phượng Khương Trần như đã rút hết máu của chính mình. Máu trong túi kia càng ngày càng ít, lòng của Cửu Hoàng thúc cũng càng ngày càng lạnh như băng.
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc ngươi là ai, rốt cuộc thứ trên tay đó của ngươi là gì? Ngươi còn là người sao?” Hai tay Cửu Hoàng thúc nắm chặt thành quyền. Hắm sợ rằng, trong cơn thịnh nộ của bản thân, hắn sẽ đánh nát tấm gương trước mặt mình.
Phượng Khương Trần lừa gạt hắn, lừa gạt người trong thiên hạ. Nếu hôm nay hắn không lợi dụng gương để chiết xạ, nhìn được tình huống bên trong phòng, hắn sẽ mãi mãi không biết bí mật trên cánh tay Phượng Khương Trần. Không ngờ một thứ nhỏ như vậy lại có thể chứa đựng nhiều thứ kỳ lạ như vậy.
Thực đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!
“Chẳng lẽ đó là sức mạnh của tộc Phương Ly? Không có khả năng! Nếu đó là sức mạnh của tộc Phượng Ly, vì sao phụ thân của Phượng Khương Trần lại không biết một chút nào. Cửu Hoàng thúc cố gắng tìm vô số lý do cho cái túi trí năng trên cánh tay Phượng Khương Trần, nhưng lý do nào xuất hiện cũng bị hắn nhất nhất phủ định .
“Không phải sức mạnh của tộc Phượng Ly, vậy Phượng Khương Trần là ai?” Càng nghĩ, Cửu Hoàng thúc liền cảm thấy trái tim mình trở nên băng giá. Hắn tự nhận trên đời này không có ai hiểu Phượng Khương Trần hơn mình, kết quả thì sao?
Ha ha ha!
Ầm! Cửu Hoàng thúc đánh một quyền vào mặt sau của cái gương trên tường. Tường được làm từ gỗ chấn động một chút, mơ hồ có một cái khe nứt ra, máu dính vào mặt tường, mà nắm tay của Cửu Hoàng thúc cũng dính vụn gỗ. Tuy nhiên Cửu Hoàng thúc lại cảm thấy như mình không đau đớn gì cả.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, căn bản là người trước mặt hắn đây không phải Phượng Khương Trần chân chính, Phượng Khương Trần chân chính đã sớm chết rồi!
Tất nhiên cũng có thể có một khả năng khác, rằng Phượng Khương Trần trước kia chỉ là một thân phận ngụy trang. Phượng Khương Trần này mới chân chính là đích nữ của Phượng Ly, Phượng Khương Trần trần đã sớm biết thân phận của chính mình, nàng đến để báo thù cho tộc Phượng Ly.
Phượng Khương Trần, người mười lăm năm trước không có tiếng tăm gì, ở hoàng thành có tiếng là yếu đuối vô năng. Không ngờ, chỉ trong một đêm mà tình hình đại biến, nàng đã kinh diễm cả hoàng thành.
Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, thế nhân luôn cho là vì Phượng Khương Trần hòa ly nên nàng ấy mới thay đổi sự yếu đuối của ngày xưa trong một lần, cũng không nghĩ được căn bản người này không phải Phượng Khương Trần!
Bổn vương là bị mê mang! Nên biết rằng dù có hòa ly rồi, nó cũng không thể khiến tính cách một người thay đổi đến mức như thế này. Đáng buồn thay khi bổn vương vẫn luôn tìm lý do cho ngươi. Bây giờ nghĩ đến đây, hắn cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Phượng Khương Trần ơi là Phượng Khương Trần, quả là ngươi lợi hại, dám xoay chúng ta mòng mòng như vậy! Bổn vương thật sự muốn biết cuối cùng ngươi là ai, lại có mục đích gì, quan trọng nhất là cái thứ đang ở trên tay ngươi lại là cái gì?
Phượng Khương Trần càng lấy nhiều thứ ra khỏi túi trí năng chữa bệnh, nụ cười trên mặt Cửu Hoàng thúc càng lạnh lẽo.
Không còn cách nào, thứ trên tay Phượng Khương Trần kia rất quỷ dị, người bình thường đều không thể biết, nên dù biểu hiện của Phượng Khương Trần có vô cùng độc đáo đến mức nào, nó cũng không rúng động bằng khả năng của túi trí năng chữa bệnh kia.