Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 310
Quả thực là mơ tưởng hão huyền.
Trước đây không thẻ, hiện tại lại càng không có khả năng này…
Thiếp?
Chẳng nhẽ mặt của Phượng Khương Trần ta giống tiểu tam lắm sao?
Phượng Khương Trần đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Đông Lăng Tử Lãng.
Trong mắt Đông Lăng Tử Lãng không có chút tình yêu nào, nạp nàng làm thiếp cũng chỉ là một loại ban ơn, hoặc nói chính xác ra thì nó phải gọi là một loại thủ đoạn lợi dụng.
Một đứng một nằm, mạnh yếu phân rõ, dường như Phượng Khương Trần có xu thế đè ép Đông Lăng Tử Lãng. Thấy tình huống không ổn lắm, Phượng Khương Trần vội thu lại khí thế, nói lời từ chối đầy bình tĩnh: “Lăng Vương, Khương Trần không làm thiếp được không?”
“Không làm thiếp? Vậy ngươi muốn lên làm Lăng Vương phi hay sao?” Đông Lăng Tử Lãng giận dữ hỏi.
Nữ nhân không biết tự lượng sức mình!
“Khương Trần không dám vọng tưởng!” Phượng Khương Trần xoay người, rút ống tiêm ra, sau đó lấy một cái kẹp nhỏ, chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương của Đông Lăng Tử Lãng.
“Biết bản thân đang vọng tưởng là tốt rồi! Phượng Khương Trần, với thân phận của ngươi, đến cả làm trắc phi cũng không đủ tư cách!” Trắc phi cũng được viết rõ trong sách, có quyền hạn nhát định, địa vị gần với chính phi. Ngày sau nếu hắn đăng cơ, Phượng Khương Trần cũng có thể được phong phi, đứng đầu một cung.
“Khương Trần biết, nên mới không dám trèo cao. Điện hạ, Khương Trần muốn giúp người rửa sạch miệng vết thương, người đừng phân tâm.” Nói xong, nàng cũng yên lặng không nói gì nữa.
Đông Lăng Tử Lãng đối mặt với một nữ nhân mềm mại dịu dàng, muốn giận cũng không giận được, hết lần này tới lần khác định nói gì đó rồi lại thôi.
Phải làm sao mới có thể ép Phượng Khương Trần gật đầu?
Chuyện này cũng khiến Lăng Vương hắn quá mắt mặt rồi.
Đông Lăng Tử Lãng thở phi phì, không nói gì cả. Phượng Khương Trần cũng không để chuyện này trong lòng. Đông Lăng Tử Lãng chỉ là bất chợt nảy ra ý nghĩ này nên mới nhắc đến, dù nàng có đồng ý với hắn, thì ải hoàng hậu kia nàng cũng không thể qua được.
Phượng Khương Trần ghé vào bên giường, ánh sáng yếu ớt của căn phòng không đủ để cho mắt nàng nhìn rõ, sau khi thực hiện vài thao tác thì nàng từ bỏ, đành phải ngồi vào cạnh giường của Đông Lăng Tử Lãng để thấy rõ hơn.
Đông Lăng Tử Lãng đang định quát Phượng Khương Trần thất lễ, nhưng lời chỉ vừa đến miệng, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Phượng Khương Trần, lẫn vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ mà nghiêm túc của nàng, hắn đành nuốt ngược trở lại, tiếp tục nhìn nàng như thế…
Không biết là do hiệu quả của thuốc gây tê hay là hiệu quả từ mỹ nhân mà Phượng Khương Trần đã rửa sạch sẽ toàn bộ miệng vết thương của Đông Lăng Tử Lãng, song hắn vẫn không hề phát hiện.
Đông Lăng Tử Lãng cứ như bị mắt hồn, trong mắt hắn, trừ Phượng Khương Trần ra thì chẳng còn thầy được gì nữa.
Vốn Phượng Khương Trần vẫn còn phòng bị Đông Lăng Tử Lãng, song cũng nghiêm túc rửa sạch miệng vết thương, căn bản không có hơi sức suy nghĩ mấy chuyện khác, càng không có suy nghĩ muốn báo thù, thầm mong nhanh chóng giảm bớt đau đớn vì vết thương cho hắn. Rửa sạch miệng vết thương xong, nàng khâu lại, bội thuốc, hoàn toàn không kiêng dè gì Đông Lăng Tử Lãng, tiếc là Đông Lăng Tử Lãng vẫn chưa nhìn thấy như cũ.
Gần hai khắc sau, Phượng Khương Trần đã giúp Đông Lăng Tử Lãng băng bó lại xong một lần nữa.
Nàng nhìn tình trạng miệng vết thương, do dự không biết có nên bôi cho Đông Lăng Tử Lãng một chút thuốc giảm nóng hay không, nhưng ngẫm lại rồi cũng bỏ qua. Đó là sở trường trên phương diện Trung y, nàng cũng đừng bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.
“Điện hạ, miệng vết thương băng bó xong rồi. Mấy ngày nữa ngươi phải chú ý nhiều thêm một chút, đừng khiến miệng vết thương lại nứt ra nữa. Ngươi hãy ăn ít mấy món tanh cay, đầy dầu mỡ. Miệng vết thương không nên dính phải nước, cứ cách ba ngày ta sẽ lại đến đổi cho ngươi một lần thuốc. Mấy ngày tiếp có thể cũng sẽ có một phần tiền, mong điện hạ chấp nhận cho…”
Thói quen của thầy thuốc luôn là dặn dò đủ thứ, cũng không quan tâm Đông Lăng Tử Lãng có nghe được hay không, Phượng Khương Trần vẫn cẩn thận nhắc chuyện công việc lại lần nữa.