Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được.”



Tô Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, thấy vẻ mặt bất mãn của Lam Cửu Khanh, lập tức chọn vài chuyện tốt mà nói, khí thể trên người Lam Cửu Khanh rốt cục cũng thu liễm thêm vài phần, nhưng tình huống của bọn họ như vậy, sẽ luôn gặp được nhiều vấn đề hơn so thu được tin vui.



“Cửu Khanh, xét theo tình hình này, Bắc Lăng cùng Tây Lăng nói không chừng sẽ liên thủ, Bắc Lăng có không ít người không an phận, muốn chiếm lĩnh mười ba thành của Đông Lăng gần Bắc Lăng, nhân tiện lấy lương thực của mười ba thành này để nuôi bách tính Bắc Lăng.” Bắc Lăng quốc dựa núi mà ăn, nhưng cứ luôn ngồi núi ăn không, hiện tại bọn họ đang gặp phải tình cảnh túng quẫn rồi.



“Phái người thông báo cho Vũ Văn Nguyên Hòa, chỗ của hắn có thể cắt bớt binh cũ, chiêu thêm tân binh.” Lam Cửu Khanh cũng không ngoài ý muốn, hoàng tử của tam quốc dừng lại ở Đông Lăng lâu như vậy không chịu rời đi, không phải là chủ ý muốn đánh Đông Lăng.



Ai bảo trong tứ quốc Đông Lăng độc đại lại dã tâm bừng bừng, trước kia Nam Lăng còn có thể chống lại Đông Lăng, hiện tại sau khi đại hoàng tử của Nam Lăng trở về, cục diện chính trị của Nam Lăng lại càng đại loạn, trong thời gian ngắn Nam Lăng căn bản sẽ không có chiến tranh với bên ngoài, không chỉ như thế Nam Lăng Cẩm Phàm vẫn còn tranh thủ sự ủng hộ của Hoàng Thượng.



Nam Lăng Cẩm Phàm bày ra bộ dạng liều lĩnh, nhưng lại đi khắp nơi chịu ủy khuất, không phải là muốn dọa Hoàng Thượng một chút sao, sau đó lại ném cho Hoàng Thượng vài quả táo ngọt, Hoàng Thượng vì dẹp chuyện cho yên thân sẽ chấp thuận hứa hẹn với Nam Lăng Cẩm Phàm, mười phần sẽ giúp Nam Lăng Cẩm Phàm tranh giành địa vị.



Đáng tiếc, Nam Lăng Cẩm Phàm không biết, người mà Cửu Hoàng thúc ủng hộ nguyên danh là đại hoàng tử Chu Hằng, Nam Lăng Chu Hằng.



“Cắt bớt binh cũ, chiêu thêm tân binh vậy lương thực thì sao? Lương thực chỗ Vũ Văn Nguyên Hòa khả năng không đủ, ta nhất thời ở đây cũng không điều ra được nhiều lương thực như vậy.” Cắt binh cũ cũng không phải thực sự cắt giảm người, mà là từ sáng chuyển vào tối, những người này do Lam Cửu Khanh nuôi dưỡng, với tư cách dựa vào Lam Cửu Khanh ngày sau chinh chiến thiên hạ…



Nuôi binh là một việc cực kỳ tốn kém, Tô Vân Thanh tự cho rằng năng lực kiếm tiền của mình đủ mạnh, nhìn đại lục Cửu Châu, ngoài gia tộc Thương Vân đệ nhất thiên hạ thì hắn ta là người biết kiếm tiền nhất và cũng có năng lực kiếm tiền nhất.



Mỗi năm thu nhập của Tô gia còn cao hơn so với các đại gia tộc Thế gia kia, nhưng cho dù hắn ta có tiền cũng không thể nuôi được mấy chục vạn thậm chí trăm vạn đại quân, lượng thực hắn ta tích trữ trong một năm cũng chỉ đủ mấy người họ ăn trong một ngày.



Chủ yếu là, lương thực của đại lục Cửu Châu, toàn bộ đều do quốc khố, Cửu thành cùng các thế gia bọn họ nắm giữ, tích trữ lương thực là một điều vô cùng khó khăn, bách tính còn không đủ ăn, thì lấy đâu ra lương thực để bán, lương thực này có đôi khi có tiền cũng không mua được.



“Vấn đề lương thực phải giải quyết, bất luận như thế nào cũng không thể để cho các chiến sĩ bị đói, đúng rồi, việc khai hoang ruộng mới bọn họ làm đến đâu rồi?” Vũ Văn Nguyên Hòa đã tiếp nhận lời đề nghị của Phượng Khương Trần, để cho thủ hạ từng nhóm binh lính đi làm ruộng, có thể trong thời gian ngắn căn bản thu hoạch không được, cho dù có thu hoạch được thì từng này lương thực cũng là như muối bỏ biển.



“Không tốt lắm, ruộng đồng vừa khai hoang không màu mỡ, thu hoạch chỉ bằng một nửa ruộng màu mỡ, trong vòng ba đến năm năm cũng không có hiệu quả rõ ràng, hơn nữa hạt giống trên tay chúng ta cũng có hạn.”



Ăn uống là một việc khó khăn, sau khi Vũ Văn Nguyên Hòa đóng quân ở Bắc Lăng, cũng tranh giành lương thực với bách tính của Bắc Lăng, không có việc gì thì phái binh đi đến núi sâu của Bắc Lăng để săn bắn, trên danh nghĩa là luyện binh, tuần tra biên giới, nhưng thực tế là thiếu lương thực, nên không thể không tranh giành.



“Lương thực trong tay ngươi có thể đủ cho bao nhiêu người ăn trong bao lâu?” Hoàng đế không thiếu quân đói, nếu như ngay cả lương thực ông ta cũng không thể cung cấp, thì những binh lính kia làm sao có thể nghe theo mệnh lệnh của ông ta, vì ông ta mà bán mạng.



Binh lính trong tay Vũ Văn Nguyên Hòa, là binh lực hùng mạnh nhất, năm nay y mưu tính từng chút từng chút một nhưng dù thế nào cũng không thể tính đầy đủ binh mã, nhũng binh lính trong tay Vũ Văn Nguyên Hòa đó, cho dù y nói cái gì cũng không thể bỏ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK