Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngu ngốc, sao có thể không hiểu điều này, Phượng Khương Trần còn chưa trả lời thì Nguyên Hi tiên sinh đã nói: “Tô tiểu thư, đây không phải là chuyện ngươi cần lo lắng, quyết định hơn thua là việc của bảy người chúng ta, ngươi chỉ cần viết chữ của mình cho đẹp là được rồi.’’ Nguyên Hi vừa mới dứt lời đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang ập về phía này, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên ngay lập tức chạm vào ánh mắt của Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc dùng ánh mắt cảnh cáo Nguyên Hi tiên sinh rằng chuyện của Phượng Khương Trần không cần hắn phải quan tâm.



Nguyên Hi tiên sinh ngước mắt lên, đang định bắn một ánh mắt khiêu khích để đáp trả thì sự cảnh cáo của Cửu hoàng thúc lập tức biến thành sát khí, cả người Nguyên Hi tiên sinh căng thẳng, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra dời tầm mắt sang chỗ khác, dáng vẻ giống như ta không muốn so đo với ngươi.



Hừ… Cửu hoàng thúc hừ lạnh một tiếng, ngay cả liếc mắt nhìn Nguyên Hi tiên sinh một cái cũng lười không muốn làm.



Thằng nhóc chết tiệt, kéo cái gì mà kéo.



Nguyên Hi tiên sinh không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng lại thầm mắng Cửu hoàng thúc từ đầu đến chân một lần, cuối cùng quy về nguyên nhân Cửu hoàng thúc còn nhỏ tuổi mới sở hữu khí thế có thể kìm hãm được hắn, quy về huyết cách chảy trong người hắn là hậu nhân của Lam thị, trời sinh đã là Hoàng tộc.



Hai nam nhân cách nhau mười mấy tuổi lại nổi lên tranh chấp chỉ vì một nữ nhân, cái chính là họ không hề giấu diếm mà công khai làm trò trước mặt nhiều người như thế, tranh chấp rồi ghen tuông, thật đúng là… Đánh mất thân phận của mình.



Nhưng mà mọi người cũng rất vui khi được xem kịch hay như thế này, cuộc tỷ thí giữa Phượng Khương Trần và Tô Quán quả nhiên rất thú vị, tiết mục phụ cũng rất đáng xem.



Mọi người vẫn chưa biết Phượng Khương Trần và Tô Quán sẽ thắng hay thua trong cuộc thi nhưng màn tranh tài giữa Cửu hoàng thúc và Nguyên Hi tiên sinh đã cho ra kết quả, mặc dù thoạt nhìn có vẻ như đang ở thế cân bằng nhưng mọi người đều biết, Cửu hoàng thúc nhích hơn một chút.



Ánh mắt Tô Quán nhìn Phượng Khương Trần cũng chuyển từ khinh thường sang hâm mộ.



Có thể khiến Cửu hoàng thúc và Nguyên Hi tiên sinh âm thầm tranh đấu vì mình, Phượng Khương Trần tuy thất bại nhưng vẫn vinh quang, nếu có thể, nàng thà hoán đổi thân phận với Phượng Khương Trần, cho dù thua thì cũng vô cùng mãn nguyện, nhưng đáng tiếc… Nàng chỉ có thể là Tô Quán.



Giữa niềm vui và sự mất mát, tâm trạng của Tô Quán ngược lại trở nên bình tĩnh, không còn quan tâm đến Phượng Khương Trần nữa mà tập trung vào nghiên mực, nàng đang nghĩ xem nên viết cái gì.



Phượng Khương Trần cũng không có ý định trả lời Tô Quán, trả lời gì được đây, đúng như Nguyên Hi tiên sinh đã nói, chỉ có bảy vị giám khảo mới có đủ tư cách để quyết định thắng thua, Tô Quán và nàng đều là người dự thi, nàng ta hoàn toàn không có tư cách chất vấn nàng.



Tô Quán yêu cầu thị nữ dời ghế đi, nàng nhắm mắt lại, hít vào thở ra, lại mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, Tô Quán cầm bút, nhung mực, đặt bút xuống… Phượng Khương Trần ngồi rên ghế, chọn ra hai hạt gạo căng trong nhất từ trong nắm gạo, vân vê trong tay, sau đó cầm lấy chiếc chút nhỏ ở bên cạnh, cả người gần như nằm úp sấp lên bàn, hí hoáy viết gì đó lên mặt bàn, thoạt nhìn giống như đang làm chuyện gì đó rất nghiêm túc.



Nói là viết, nhưng thực tế là khắc chữ, một bậc thầy khắc chữ trên gạo chân chính có thể khắc hàng trăm hoặc hàng ngàn ký tự trên một hạt gạo, đáng tiếc Phượng Khương Trần không thể làm được, hơn nữa cho dù khắc nhiều chữ, những người này cũng không thể nhìn thấy rõ.



Lầm này tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng không thể nhìn ra được Phượng Khương Trần đang viết cái gì, đành phải chuyển hướng sang Tô Quán.



“Tâm thái bình lặng’’.



Tô Quán viết bốn chữ này lên bên trái tấm lụa, còn bên phải viết gì, không cần đoán mọi người cũng biết có lẽ là “Không màng danh lợi.’’ Tám chữ này rõ ràng là đang lấy lòng ban ban giám khảo, Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và ba nhà thư pháp của cung học Tắc Hạ đều tự xưng là quân tử, mà tám chữ này chính là phong cách đặc trưng của người quân tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK