Không thể tức giận vởi Phượng Khương Trần vậy thì hắn sẽ đi tìm tên đầu sỏ vụ này.
Bên tay trái không bị thương của Cửu Hoàng thúc nắm chặt, gân xanh gợn lên… Trác Đông Minh, ngươi chết chắc rồi!
Phá hỏng chuyện tốt của bản vương, bản vương liền không tha cho ngươi!
“Khương Trần, bản vương đi rồi nàng rất vui sao?”
Đương nhiên là vui rồi, nhưng nhìn thấy bộ dáng phát cáu đến nơi của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương nào dám nói. Ngộ nhỡ Cửu Hoàng thúc vì thế mà đổi ý, rồi cố tình ở lại không chịu đi thì đúng là phiền toái.
“Cửu Hoàng thúc, ta cũng không ở Tây Âu viện lâu nữa đâu. Phượng phủ cũng đã xây xong rồi, qua vài ngày nữa là ta cũng phải dọn đi.” Ý tứ trong lời nói, hai ta cũng chỉ là kẻ trước người sau rời đi, nên ngài đừng để ý nha.
Nghe Phượng Khương Trần nói như vậy, tâm tình Cửu Hoàng thúc thế mà lại khá lên một chút. Nếu chuyện rời đi là chuyện sớm muộn không thể thay đổi thì chẳng bằng rời đi sớm rồi kiếm chác lấy mấy lời an ủi từ nàng cũng được. Cửu Hoàng thúc quơ quơ bàn tay phải đang chảy máu đầm đìa nói: “Tay của bản vương bị thương rồi, nàng mau giúp ta băng bó một chút đi. Rồi để bản vương nghỉ ngơi một đêm nữa xong sáng mai ta sẽ rời đi, yêu cầu này chắc không quá đáng nhỉ?”
Hắn còn cố tình kéo dài âm cuối câu thể hiện rằng hắn chỉ đang hỏi nàng cho có thôi, chứ căn bản không có ý định cho Phượng Khương Trần có cơ hội từ chối.
Chỉ có một buổi tối, không quá đáng! Phượng Khương Trần đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm Cửu Hoàng thúc tụt hứng. Nàng với Cửu Hoàng thúc dù nói thế nào thì cũng được tính là quan hệ hợp tác đôi bên, tự nhiên đi đắc tội Cửu Hoàng thúc cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Phượng Khương Trần liền mời Cửu Hoàng thúc tới thư phòng để nàng giúp hắn rửa sạch miệng vết thương. Cửu Hoàng thúc cũng không có ý kiến, lúc rơi đi còn cố tình thả chậm bước chân, làm mấy động tác tay ra hiệu cho đám người ám vệ trước khi trời tối phải dọn sạch sẽ đám người trong Tây Âu viện, mặc kệ là dùng biện pháp gì, cho dù có phải dùng đến mê dược để mọi người biến mất cũng không thành vấn đề. Trước khi trời tối, hắn không muốn nhìn thấy mấy kẻ không liên quan đi loanh quanh trong Tây Âu viện, phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Dù sao, qua đêm nay rồi hắn sẽ phải trở về Cửu Vương phủ, thủ đoạn kịch liệt một chút cũng không có kẻ dám ý kiến này nọ với hắn.
Ám vệ nghe xong sắc mặt vẫn không chút thay đổi. Nhưng lúc Cửu Hoàng thúc đi rồi thì hắn ta liền buồn bực đấm mạnh vào gốc cây.
Chủ tử à… ngài cũng đâu phải là không biết Tây Âu viện này có những người nào sống chứ, hu hu hu… Mấy người khác thì cũng dễ hành động thôi nhưng còn cốc chủ Thần Y cốc, Thôi Hạo Đình thì phải xử lí thế nào bây giờ? Hai người đó đều là cao thủ lợi hại, còn có, còn có…thị vệ của Túc Thân vương phủ nữa đó, bọn họ có dễ chọc gì đâu.
Ám vệ ôm đầu khóc ròng, dáng vẻ vò đầu bứt tai như thể muốn tự tử đến nơi!
Không biết là cố tình hay vô ý mà rõ ràng vết thương của Cửu Hoàng thúc mặc dù không nghiêm trọng nhưng lại đặc biệt tốn thời gian để rửa sạch. Phần da thịt ở ngón tay đều bị dập nát còn có rất nhiều vụn gỗ nhỏ cắm ở bên trong. Phượng Khương Trần dùng đến cái nhíp nhỏ nhất rồi mà cũng không thể gắp được mấy mảnh vụn gỗ ra nên chỉ có thể dùng châm khều từng mảnh từng mảnh một.
Phượng Khương Trần một bên rửa sạch vết thương cho Cửu Hoàng thúc một bên nhìn bộ dạng giả đau của hắn liền ngứa mắt không thôi. Cái gì cũng đừng có nghĩ nữa, cũng đừng có mà nghĩ đau lòng cho tên Cửu Hoàng thúc đó.