“Tôn thái y, rốt cuộc vết thương của Lý Tưởng sao vậy?’’ Hoàng thượng biết Tôn Chính Đạo và Phượng Khương Trần có quan hệ cá nhân khá thân thiế, nhưng trong lòng hắn cũng biết rằng con người Tôn Chính Đạo chính trực ngay thẳng, y thuật cao siêu, hơn nữa Tôn Chính Đạo và Lý Tưởng không có tư thù, sao có thể gây khó dễ cho Lý Tưởng?
Lúc Tôn Chính Đạo không cười, khuôn mặt cũng đã đủ nghiêm túc, bâu giờ lại bày ra vẻ mặt phiền não như thế này, thoạt nhìn càng nghiêm túc hơn nữa: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thực sự không biết rõ tình trạng vết thương của Lý công tử, mỗi khi sắp khỏi thì miệng vết thương lại nứt ra, nếu cứ cứ lặp đi lặp lại như thế mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng không biết bao giờ mới lành lại.’’
Ánh mắt Tôn Chính Đạo ngay thẳng thuần khiết, đối mặt với sự áp bức và dò xét của Hoàng thượng, hắn không hề tránh né.
Hắn cố gắng hết sức trị liệu cho Lý Tưởng, không động tay động chân gì cả, tất cả mọi việc đều có thể chịu được sự tra xét kỹ lưỡng của Hoàng thượng, hắn không thẹn với lương tâm.
Hoàng thượng tín nhiệm Tôn Chính Đạo, nhưng cũng đã âm thầm phái người tra xét, Tôn Chính Đạo thực sự không nói dối, hắn vẫn luôn hết lòng chữa trị cho Lý Tưởng, có thể là do vết thương kia không thể lành được, Hoàng thượng cũng bất chấp đạo lý.
“Tôn thái y, ông hãy tìm một đại phu am hiểu ngoại thương đến xem cho Lý Tưởng một chút, trẫm muốn hắn nhanh chóng lành lại.’’ Chỉ cần vết thương của Lý Tưởng chưa lành một ngày thì một ngày không thể nói ra bí mật về thiên lôi đó.
Hoàng thượng biết Lý Tưởng ham mê sắc đẹp, trong khoảng thời gian này dùng không ít mỹ nhân kế, dưới sự dụ dỗ của mỹ nhân, hắn cũng đã tiết lộ một ít, nhưng vì vết thương ở cổ họng không cho phép hắn nói quá nhiều nên tin tức mà Hoàng thượng nhận được vẫn chưa đầy đủ.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng sốt ruột, mấy người trong công bộ cũng đã bắt đầu nghiên cứu, thực ra bọn họ đã đưa ra được một vài phượng pháp chế tạo bom sấm sét, nhưng lại không nắm chắc về trọng lượng khiến bom sấm sét được làm ra không có lực sát thương hoặc là lực sát thương rất nhỏ.
Tôn Chính Đạo lập tức dập đầu: “Hoàng thượng, thần học nghệ không tốt, xin Hoàng thượng phải một đại phu am hiểu ngoại thương khác đến chữa trị, thần thực sự đã bất lực với vết thương của Lý công tử.’’
Tôn Chính Đạo đang vứt bỏ một gánh nặng, khoảng thời gian này hắn bị Lý Tưởng trút giận lên người không ít, trong lòng Lý Tưởng, Tôn Chính Đạo chính là “tòng phạm” của Phượng Khương Trần, Hoàng thượng cũng biết chuyện này, nghe hắn nói như thế, sau khi do dự một chút liền đồng ý.
Đối mặt với sự thật rằng vết thương ở tay và cổ họng mình chữa trị một thời gian dài vẫn không thể khỏi, nỗi oán hận của Lý Tưởng với Phượng Khương Trần càng ngày càng sâu hơn nữa.
Cho đến khi tin tức Phượng Khương Trần sắp chết truyền đến, Lý Tưởng mới vui vẻ hơn một chút, đầy tham vọng thương lượng với Dung Thanh Thu về việc dâng lễ mừng thọ lên cho Hoàng thượng.
Lúc đầu Lý Tưởng nói rằng mình sẽ biểu diễn một đoạn múa, hắn diễn tả một lúc lâu, đợi đến khi Dung Thanh Thu hiểu ra thì khuôn mặt nàng ta đã đỏ bừng giống như tôm luộc.
“Lý lang, chàng nói đây là màn trình diễn thoát y gì đó sao? Cái này tuyệt đối không được đưa lên sân khấu, âm thầm biểu diễn riêng cho Hoàng thượng xem thì được, nhưng trước mặt nhiều người, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không vui đâu.’’
Dung Thanh Thu yêu kiều khuyên bảo, nhưng trong lòng lại lén lút chê bai: “Đây là ý tưởng quái quỷ gì vậy, điệu mua của các nương nương trong cung biểu diễn riêng còn hấp dẫn và quyến rũ hơn cái gọi là múa thoát y này.’’
Lý Tưởng bị Dung Thanh Thu mê hoặc đến đầu óc choáng vàng, cảm thấy cũng có lý, thế là lại tiếp tục hỏi: “Vậy nàng nói nên tặng gì đây?’’
Ánh sáng trong mắt Dung Thanh Thu chợt loé lên, ngay khi Lý Tưởng còn chưa kịp phát hiện thì đã trở lại dáng vẻ phong tình quyến rũ thường ngày, ngón tay thon dài lướt trên ngực Lý Tưởng: “Lý lang, Hoàng thượng coi trọng chàng như thế, cho dù chàng không tặng lễ vật thì ngài ấy cũng sẽ rất vui, nhưng nếu chàng đã muốn tặng thì đương nhiên phải tặng thứ Hoàng thượng muốn rồi.’’
Lý Tưởng gật đầu, hôn lên đôi môi phấn hồng của Dung Thanh Thu, khoé mắt khẽ nhếch lên như đang muốn nói: Hoàng thượng muốn gì?