Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 452
“Thuộc hạ là Vũ Thần, ra mắt Túc thế tử, trong xe ngựa là Lăng Vương điện hạ.” Vũ Thần – một trong những thị vệ bên cạnh Đông Lăng Tử Lãng nói.
“Lăng Vương? Lăng Vương không phải có thương tích trong người à? Sao hiện giờ lại ra khỏi thành.”
Trác Đông Minh đi nhanh về hướng chiếc xe ngựa, Vũ Thần cũng đi cùng.
“Vết thương của Lăng Vương đã gần khỏi rồi, thái y bảo chỉ cần không dùng lực là được.” Nếu không thì sao Lăng Vương có thể ngồi xe ngựa.
Trác Đông Minh gật gật đầu, đứng ngoài xe ngựa chào Đông Lăng Tử Lãng một cái, hắn là thế tử, không cần quỳ lạy hành lễ trước Lăng Vương.
“Đông Minh, Phượng Khương Trần ở đâu?” Đông Lăng Tử Lãng mở cửa xe ngựa ra, trực tiếp hỏi.
Nói ra thì hắn còn sốt ruột hơn bất cứ người nào.
Nếu Phượng Khương Trần lại trắng đêm không về một lần nữa, cho dù Hoàng thượng đồng ý, tôn thất cũng sẽ không cho phép nàng ngồi lên vị trí Trắc phi.
Trắc phi cũng có ngọc điệp tiến vào từ đường, cũng coi như một chủ tử ở Vương phủ, gặp chính phi cũng không cần quỳ lạy, nếu như hắn đăng cơ, đây cũng là một trong bốn phi tử.
Trác Đông Minh kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhanh chóng cúi đầu, tự trách mà nói: “Xin Lăng Vương điện hạ yên tâm, Phượng Khương Trần không có việc gì, Đông Minh lập tức đi ra ngoài đón Phượng Khương Trần.”
Lời gia gia nói quả nhiên không sai, trước đó người của phủ Trấn Quốc Công gây sự với Phượng Khương Trần, là bởi vì mọi chuyện quá nhỏ nên những người này không tiện nhúng tay, cũng lười đi xử lý.
Nhưng mà, gia gia cũng không đề cập đến chuyện quan hệ giữa Lăng Vương và Phượng Khương Trần cũng tốt như vậy, hắn đang bị thương mà vẫn đi tìm nàng, điều này thật sự làm người ta không thể tin được.
Trước đó mâu thuẫn giữa Lăng Vương và Phượng Khương Trần cực kỳ ồn ào, tuy lời đồn đó cũng có thành phần khuyếch đại, nhưng có một phần là sự thật, ngày kia Lăng Vương thật sự hận không thể giết chết Phượng Khương Trần.
Nhưng hiện tại là có ý gì?
Nếu nói Lăng Vương không có tình cảm với Phượng Khương Trần, đánh chết Trác Đông Minh cũng không tin.
“Hừm, bổn vương đi cùng ngươi.” Đông Lăng Tử Lãng ngồi xuống, ý bảo hộ vệ tiếp tục đi ra ngoài thành.
Cũng vì người trước mắt chính là thế tử Túc Thân Vương Trác Đông Minh, nếu đổi là người nào khác, Đông Lăng Tử Lãng đã sớm đá một chân qua, dám tính kế nữ nhân mà hắn coi trọng, thật là không muốn sống nữa.
Sao Trác Đông Minh lại không nghe ra được ý trách cứ trong lời nói của Đông Lăng Tử Lãng, nhưng cũng chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện, nào biết ngay khi Trác Đông Minh chuẩn bị chạy, phía sau lại truyền đến tiếng gọi của Vương Thất: “Thế tử gia, chờ một chút.”
Trác Đông Minh vốn không muốn để ý tới, nhưng Đông Lăng Tử Lãng lại mở miệng: “Cũng không chậm trễ bao lâu, từ từ, xem hắn muốn nói gì.”
“Thế tử gia, Phượng Khương Trần đâu?” Quan hệ giữa Nhân Vương Cảm Lăng và Trác Đông Minh rất tốt, Vương Thất và Trác Đông Minh cũng có quen biết, hơn nữa thân phận địa vị của Thất công tử Vương gia cũng không tháp, cho nên Vương Thất cực kỳ không nễ mặt Trác Đông Minh.
“Ở ngoài thành.” Trác Đông Minh nghiền răng nghiền lợi, cái tên này biết rõ mà còn cố hỏi.
Hắn cũng không lén lút gạt ai, đi ra đi vào thành lộ liễu như vậy, có nhất thiết phải hỏi đi hỏi lại một câu như thế không? Thật là.
“Hừ hừ…” Vương Thất cười lạnh hai tiếng, bản thân hắn ta cũng là dạng quý công tử thanh cao kiêu ngạo như loài hoa lan, chỉ một tiếng cười lạnh thôi đã làm người ta sinh ra cảm giác khoảng cách.
“Thế tử gia thật là oai phong quá, để lại một nữ tử yếu đuối ở một mình ngoài thành, phỏng chừng cũng chỉ có thế tử gia có thể làm ra chuyện như vậy mà thôi.”
“Vương Cẩm Hán, đừng có chọc ta tức giận, đừng tưởng rằng có Vương gia chống lưng thì ta sẽ sợ ngươi.” Trác Đông Minh đã bắt đầu hối hận, Vương Thất này còn đỗ thêm dầu vào lửa nữa.
“Thế tử gia động thủ thử xem, đừng tưởng rằng có phủ Túc Thân Vương chống lưng thì ta sẽ sợ ngươi.”
Vương Thất không phải là Phượng Khương Trần, Vương gia là thế gia đứng đầu, cho nên cũng không sợ Túc Thân Vương, cho dù sợ cũng không thể biểu hiện ra ngoài, đây là sự ngông nghênh của thế gia, họ có thể không muốn sống vì sự cao ngạo đó.
Huyệt Thái Dương của Trác Đông Minh giật lên liên hồi, trừng đôi mắt lên tròn xoe, siết chặt hai tay, khắc chế chính mình, không để mình tung nắm đấm ra.