Có tiền chữa bệnh là lỗi của hắn sao? Có tiền thuê y nữ chăm sóc hầu hạ hắn là lỗi của hắn sao?
Tôn Tư Hành vì lí do này mà tỏ thái độ với hắn, đúng là làm cho Thôi Hạo Đình dở khóc dở cười.
Đây là thù giàu sao?
Hắn không làm gì cũng bị người khác ghét bỏ.
Người bên cạnh Phượng Khương Trần đúng là khác người, một người mặt lúc nào cũng đen sì như mực, dọa người không đền mạng; một người giống như tiểu hài tử, tâm tư gì cũng hiện lên trên mặt.
Ban đêm khi Nguyên Hi tiên sinh tới, Thôi Hạo Đình kể chuyện này cho hắn ta nghe, hắn ta nghe xong cũng cảm thán một tiếng: “Phượng Khương Trần là một sư phụ tốt, cũng thu được một đồ đệ tốt.”
Tôn Tư Hành bản tính chính trực thiện lương, nhưng ngây thơ hồn nhiên như vậy nếu không có người bảo vệ thì chẳng mấy chốc sẽ gặp nạn. Tôn Tư Hành trước đó có phụ mẫu hắn bảo hộ, bây giờ lại có Phượng Khương Trần bảo vệ, thực sự rất may mắn.
Đầu năm nay gặp người muốn bảo vệ hắn, hơn nữa lại là người có năng lực bảo vệ hắn cũng không dễ dàng.
“Có cơ hội thì nhớ chăm sóc cho đứa bé này một chút, hắn là hài tử đơn giản, cũng là một hài tử tốt.” Nguyên Hi tiên sinh nói thêm một câu.
Người như Tôn Tư Hành, bất luận hắn có lớn đến đâu thì trong mắt Nguyên Hi tiên sinh mãi là một đứa trẻ.
“Không phải đó chính là ý của Phượng Khương Trần sao?” Thôi Hạo Đình cũng không phải đồ đần, Phượng Khương Trần nhiều lần tạo cơ hội cho Tôn Tư Hành, tuy không nói rõ ràng nhưng hắn vẫn có thể phát hiện được.
“Cho nên ta mới nói Phượng Khương Trần là một sư phụ tốt, đã sớm chuẩn bị mọi thứ cho hắn.” Nguyên Hi tiên sinh đi thêm hai bước, đứng cạnh cửa sổ nhìn tuyết trắng bên ngoài.
Đã từng, người kia cũng không để lại gì để bảo vệ hắn ta, kết quả…
Trên thế gian này không ai có thể mãi bảo vệ ai một đời cả, Phượng Khương Trần rất thông minh, nàng đang vì Tôn Tư Hành tranh thủ tất cả những nguồn lực có thể bảo vệ hắn, đến lúc Phượng Khương Trần không thể bảo vệ được Tôn Tư Hành thì vẫn còn người khác.
Phượng Khương Trần biết tính cách của Tôn Tư Hành, trừ phi họ không phải người bình thường, nếu không họ sẽ hết sức bảo vệ hắn, để giữ một góc trong sáng trong trái tim mình.
“Thật khiến người khác ghen tị.” Thôi Hạo Đình cúi đầu nhìn hai tay mình, đôi tay này đã nhuộm đầy máu, tuổi của hắn và Tôn Tư Hành ngang nhau nhưng tâm hắn lại già rồi.
Đúng vậy, thật làm người khác cảm thấy ghen tị, nhưng ghen ghét thì sao chứ, mỗi người đều có con đường riêng của mình, những người sinh ra ở thế gia như bọn hắn không có khả năng ngây thơ như Tôn Tư Hành, những người đơn thuần thường không sống sót được trong đại gia tộc, để sống sót, bọn họ bắt buộc phải nhuộm đen bản thân…
Trong mật thất Tô phủ, Lam Cửu Khánh lần nữa xem tình báo về Huyền Tiêu cung, quan trọng nhất là tư liệu về Huyên Minh Kỳ.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Lúc trước hắn không để Huyên Minh Kỳ trong lòng vì biết thái độ của Phượng Khương Trần, nhưng nghe được những lời kia của Huyên Minh Kỳ, hắn không thể coi thường.
Không sợ người dây dưa, chỉ sợ những kẻ si tình chờ đợi như Huyên Minh Kỳ, lỡ như có một ngày Phượng Khương Trần cảm thấy chán nản, mệt mỏi, muốn tìm một người để gả thì Huyên Minh Kỳ là lựa chọn tốt nhất.