“Cẩn thận.” Suýt nữa là chén trà rơi xuống, may mà Cửu Hoàng thúc phản ứng nhanh nhạy, vội vã giữ chắc chén trà lại, đồng thời bắt lấy tay của Phượng Khương Trần, đặt chén trà vào trong lòng bàn tay nàng: “Đừng lãng phí trà của bổn vương.”
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng chậm rãi, thấp thoáng một tia dịu dàng khó phát hiện.
“Dạ.” Phượng Khương Trần cầm trà bằng hai tay, tránh để tiếp xúc tứ chi với Cửu Hoàng thúc.
Tuy nói, đúng là hôm bị thương nàng đã ôm hơn Cửu Hoàng thúc Cửu hoàng thúc rồi. Đêm hôm ôm ấp, nhưng nàng là bệnh nhân, muốn thoát cũng không được. Nếu như lúc đó là ban ngày thì dám chắc nàng sẽ không dám thân mật với Cửu Hoàng thúc đến thế đâu.
Đó là tâm tư từ đáy lòng Phượng Khương Trần, nàng cầm chén trà trong tay mà uống một hơi cạn sạch. Trong lòng thầm nhớ không biết có phải Cửu Hoàng thúc có bệnh sạch sẽ hay sao? Không phải không thích tiếp xúc với đồ của người khác à, vậy với nàng là xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu nói thật là nàng đặc biệt, vậy sao còn cố tình không nóng cũng không lạnh. Có thể gọi là đối xử với nàng khác biệt sao? Nàng lại là nữ tử duy nhất mà mấy năm qua có thể gần gũi với Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần cảm thấy như lạc giữa bóng đêm, nàng không hiểu được lòng của Cửu Hoàng thúc, mà có vẻ như Cửu Hoàng thúc cũng không có ý muốn để nàng hiểu.
Uống một chén trà nhỏ vậy thôi mà khát đến khó hiểu, về phần trà có hương vị thế nào, Phượng Khương Trần vẫn còn chưa suy nghĩ. Một người tục tằng như nàng, căn bản là không hiểu trà.
Uống xong, nàng đặt chén xuống, đợi Cửu Hoàng thúc chậm rãi phẩm trà. Trong thùng xe là một hồi im lặng, hương trà nức mũi, có một loại thư thái không nói thành lời. Phượng Khương Trần cũng dần dần buông bỏ những khuất mắc trong lòng.
Cửu Hoàng thúc đặt chén trà xuống: “Trà này như thế nào?”
Hỏi nàng? Vậy có khác gì như không hỏi đâu? Phượng Khương Trần đáp lại vô cùng có quy tắc: “Tất nhiên là trà của Cửu Hoàng thúc phải rất ngon rồi!”
“Bổn vương còn tưởng ngươi không phẩm được, thì ra ngươi cũng biết trà này rất ngon.” Rõ ràng là Cửu Hoàng thúc đang châm chọc động tác ngu ngốc kia của Phượng Khương Trần, mà Phượng Khương Trần cũng không cảm thấy nao núng, tự nhiên hào phóng: “Cửu Hoàng thúc nói rất đúng, Khương Trần không biết phẩm trà. Khương Trần uống trà như trâu ngửi hoa mẫu đơn vậy, vô duyên vô cớ lãng phí trà ngon!”
“Thật ra ngươi cũng có phần tự hiểu nhỉ? Trà Xuân Tuyết Vụ này cả Cửu Châu đại lục một năm cũng chỉ được ba cân, cho ngươi uống, đúng thật là lãng phí trà quý!” Lời nói rõ ràng mang ý tứ châm chọc, nhưng từ trong miệng Cửu Hoàng thúc nói ra, nó lại không hề chói tai chủ nào. Ngữ khí châm chọc lạnh như băng kia không có sự uy nghiêm của mọi bữa, lại thêm vào một phần lười nhác.
Phượng Khương Trần thật sự không rõ vị này đại gia này đang xướng đang diễn gì, căn cứ vào nguyên tắc một đúng một sai, nàng ngoan ngoãn câm miệng, không nói tiếp nữa.
Phượng Khương Trần không nói gì, Cửu Hoàng thúc lại nói nhiều hiếm thấy: “Phượng Khương Trần, ngươi uống trà của bổn vương rồi, có phải nên hồi báo bổi vương không?”
Câu hỏi như ra lệnh, hoàn toàn không để cho Phượng Khương Trần có cơ hội từ chối nào. Đôi con ngươi thâm thúy của hắn cũng nhìn Phượng Khương Trần không chớp mắt, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ: Nếu ngươi dám cự tuyệt, ngươi sẽ rất thảm!
Hồi báo?
Phượng Khương Trần sửng sốt. Vì ánh mắt này của Cửu Hoàng thúc, lời nói đến miệng rồi nàng lại nuốt trở lại, nội tâm rên than các thứ…
Hu hu hu, cũng đâu phải là nàng muốn uống trà này đâu, nàng cũng không tự nguyện uống trà này mà, nàng cũng chẳng thể nhổ nó ra được.
Trước ngân uy của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần chỉ có thể áp chế tiếng rên la trong lòng: “Không biết Cửu Hoàng thúc muốn Khương Trần hồi báo như thế nào?”
Hệt như làm ảo thuật, không biết từ đâu, Cửu Hoàng thúc lấy ra một cái hà bao cũ: “Nghe nói tài may vá của ngươi rất tốt, hà bao này của bổn vương, ngươi thay bổn vương vá lại đi!” Nói xong, hắn bỏ hà bao vào trong lòng Phượng Khương Trần một phen. Phượng Khương Trần còn chưa kịp phản ứng với lời của Cửu Hoàng thúc, luống cuống tay chân nhận lấy cái hà bao.
Xỉu mất, nàng biết may vá hồi nào? Được rồi, đúng là nàng may vá không tồi, nhưng thứ nàng biết may chỉ có thịt người. Nàng đang muốn mở miệng từ chối, nhưng mới nói được ba chữ “Cửu Hoàng thúc…”, nàng đã bị Cửu Hoàng thúc cắt ngang: “Đừng nhúc nhích.”
Ngữ khí nghiêm túc rồi cả vẻ mặt nghiêm trọng, dọa Phượng Khương Trần sợ hãi. Nàng thật sự không dám cử động dù chỉ là một chút, ngồi yên tại chỗ.