“Đây chính là lời giải thích ngươi dành cho trẫm sao?” Hoàng thượng thật sự bất mãn.
Gây ra chấn động lớn như vậy, khiến ông ta phải tự mình xuất cung thì Hoàng thượng không tin rằng Cửu hoàng thúc không có át chủ bài. Phải biết vượt ngục là tội lớn, ông ta hoàn toàn có thể đem Đông Lăng Vũ Cửu xử trảm mà không ai dám dị nghị.
“Hoàng huynh muốn nghe cái gì? Thần đệ không biết không nói, biết gì sẽ nói đó.” Nói nhiều sai nhiều, trước giờ hắn không thích nói nhiều với Hoàng thượng, nói thêm một câu chỉ làm hắn bị moi thêm tin tức.
Cửu Hoàng thúc làm rất tốt ở phương diện này, khiến lần nào Hoàng đế nhìn thấy hắn đều tức đến thở không nổi.
“Hừ… Cửu đệ, không cần vòng vo với trẫm, trẫm xuất cung trong đêm cũng không phải đến đây xem mỗi ngày cửu đệ sống có tốt hay không! Cửu đệ tốt nhất đừng chọc trẫm tức giận!” Ông ta là Hoàng thượng, nếu ông ta liều lĩnh hơn và không sợ nền tảng quốc gia rung chuyển thì đã sớm giết Cửu Hoàng thúc, không ai có thể ngăn cản được.
Để cho Đông Lăng Vũ Cửu còn sống, một là vì dòng họ Đông Lăng, hai là làm cho người trong thiên hạ thấy, tránh cho mấy cái tên văn thần biện hộ, mở miệng ngậm miệng đều nói ông ta tàn bạo, giết hết huyết mạch hoàng tộc.
Bây giờ chỉ cần Đông Lăng Vũ Cửu còn sống, không ai dám nói ông ta giết huynh đệ của mình nữa. Nếu có giết thì sẽ không để lại một Cửu Hoàng thúc tôn quý vô song.
Cửu Hoàng thúc không sợ chọc giận Hoàng thượng, chỉ sợ nếu làm ông ta chán ghét, Phượng Khương Trần trong ngục sẽ không dễ chịu. Hắn ở trong đại lao Tông Nhân phủ, nhiều tin tức không thể tiếp nhận kịp thời, đợi hắn ra được bên ngoài thì cây tươi đã héo rồi.
“Hoàng huynh có còn nhớ cái chết của Phượng tướng quân không?” Cửu Hoàng thúc vào thẳng vấn đề.
Hoàng thượng khẽ nhướn mày: “Phượng tướng quân? Ông ta làm sao?” Năm đó, ông ta còn cảm thấy mình có chút áy náy, nhưng đã nhiều năm như vậy, hơn nữa quyền lực của ông ta càng ngày càng lớn mạnh, Hoàng đế cũng đã quên đi sai lầm của mình năm đó.
Phượng tướng quân là cận thần của ông ta, hi sinh vì ông ta là xứng đáng.
Muốn trách chỉ trách Phượng tướng quân vô dụng, nếu đủ năng lực chống chọi thêm ba ngày thì viện binh đã tới kịp.
“Hoàng huynh, lúc đó Phượng tướng quân chết như thế nào, hoàng huynh biết rõ nhất. Bản thân thần đệ thấy có rất nhiều nghi vấn xung quanh cái chết của Phượng tướng quân năm đó.” Cửu Hoàng thúc lại tự rót cho mình một chén trà nhưng lần này không nhấp lấy một ngụm, chỉ nắm trong lòng bàn tay. Rõ ràng tuổi còn trẻ mà đã bày ra dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, tựa như không chuyện gì có thể làm hắn tức giận.
“Sao nào? Cửu đệ muốn mượn cái chết của Phượng tướng quân để làm trẫm quên đi việc vượt ngục lần này của ngươi sao?” Nếu như vậy, Hoàng thượng chỉ có thể nói, Cửu hoàng đệ của ông ta thật tầm thượng, bị Phượng Khương Trần truyền cho sự tầm thường. Ông ta là đế vương, ông ta không có sai trong cái chết của Phượng tướng quân.
Từ sau khi Phượng Khương Trần xuất hiện, ông ta thấy Cửu đệ này có tính người hơn, không có nhiều điểm khác biệt với người bình thường, trông thật nhàm chán. Ông ta thích cái cái vẻ lạnh lùng như băng, không đặt ai vào mắt của Cửu đệ hơn. Đây là một điều thú vị khi Cửu đệ có sự thay đổi lớn như vậy.
“Hoàng huynh quá coi thường thần đệ rồi. Chẳng qua thần đệ thấy, năm đó Phượng tướng quân chết thật sự có rất nhiều điểm nghi ngờ, Hoàng thượng không thấy kỳ lạ sao?” Hoàng đế vì trầm mê trong sắc đẹp mà quên mất quốc sự, trong lòng có chút chột dạ. Chuyện năm đó cũng không tra cứu rõ ràng, giờ nghe Cửu Hoàng thúc nói vậy, ông ta cảm thấy mọi chuyện không thể trùng hợp đến vậy.
Chưa nói đến chuyện gì khác, sự xuất hiện của Hồ Cơ kia cũng đã là một điểm nghi vấn. Hoàng thượng cố nhớ lại những chuyện xảy ra năm đó và tự hỏi liệu ông ta có bỏ qua chi tiết nào không?