Ngoại trừ những tầng lớp giàu sang quyền quý, những đứa trẻ được nuôi dạy trong các gia đình bình thường đều không biết chữ, mặc dù không phải tất cả đều là những người lao động chân tay ngu dốt, nhưng để muốn tìm được một người tốt hơn thật sự rất khó, mà cho dù có tìm được rồi thì họ cũng không dám chung mâm với Cửu Hoàng thúc, liều lĩnh đi hỏi cưới nàng.
Hơn nữa cho dù nàng có toàn tâm toàn ý gả đi thì những gia đình bình thường cũng không dám cưới, cưới rồi thì cũng đưa nàng đi cung phụng tổ tiên, gả đi rồi cũng không thể có được hạnh phúc, nàng đi lấy chồng chứ không phải đi làm tôi làm tớ.
Suy nghĩ xong xuôi, Phượng Khương Trần cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục diễn theo vở kịch mà Cửu Hoàng thúc bày ra, bây giờ Cẩm Lăng không có ở kinh thành, suy cho cùng nếu nàng và Cửu Hoàng thúc cùng chết đi thì chỉ có bản thân nàng thiệt, phải biết rằng hai tên Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm ngu ngốc đáng ghét kia vẫn chưa rời khỏi thành.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phượng Khương Trần không cho Đồng Giác và Đồng Dao làm gì cả, chỉ cần lời đồn đại không khơi dậy sự phẫn nộ nào từ dân chúng thì cứ để họ thích bàn tán gì thì bàn tán thôi.
Đồng Giác và Đồng Dao tuy trong lòng khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn lui xuống dưới.
Hạ nhân của Cửu vương phủ tới đây nhiều như vậy, khoảng thời gian này các nàng cũng tranh thủ vội vàng mà tranh giành quyền lực, bây giờ nếu có thể bớt được việc nào thì hay việc đó.
Về chuyện trong phủ, Phượng Khương Trần không cần nghĩ cũng hiểu được chuyện ra làm sao, nàng lựa chọn giữ thái độ thả lỏng không can thiệp, kết quả cho dù là hợp tác với nhau hay hai hổ cắn nhau hai con thiệt, nàng thấy đều được hết.
Bởi vì thân thể nàng đang không khỏe nên bên kia hoàng cung đã truyền chỉ tới, nói ngày mai đã đổi thành so tài y thuật, Tô gia của Nam Lăng cũng đã đồng ý.
Phượng Khương Trần thấy khó hiểu, Tô Quán thế mà lại có lòng tốt đi thương cảm cho cái thân kiều thể nhược này của nàng, đổi từ cưỡi ngựa bắn cung sang y thuật ư?
Thoáng cảm thấy chuyện này hơi có vấn đề, tuy nhiên kết cục đã định rồi, nàng cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể cẩn thận chuẩn bị phòng tránh từ trước.
Sau khi Đồng Giác và Đồng Dao rời đi, Phượng Khương Trần khóa cửa phòng lại, khởi động túi trị liệu thông minh, chuẩn bị những gì cần thiết cho buổi so tài ngày mai.
Trong túi trị liệu thông minh của nàng có rất nhiều đồ tốt hay ho, tuy nhiên lại không thể để cho người ta thấy được, lựa chọn thật kĩ, Phượng Khương Trần lấy ra một đống thuốc đã pha chế sẵn.
Thuốc chữa hen suyễn, bệnh tim, cảm gió, cảm lạnh, bệnh dịch hạch, loại thuốc nào có khả năng sử dụng được Phượng Khương Trần đều chuẩn bị mỗi loại một phần, mấy thứ này nên lo trước khỏi họa.
Thực ra Phượng Khương Trần hiểu được việc so tài y thuật này không phải chuyện ngày một ngày hai là xong, muốn chữa bệnh cho một người cần kéo dài đến mấy ngày, thậm chí là mấy tháng, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người tới giám sát nàng, nàng không thể lấy đồ này vật nọ từ túi trị liệu thông minh ra được, chuyện nàng có thể làm bây giờ chính là phải chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Phượng Khương Trần được Xuân Họa và Thu Hội hầu hạ dùng bữa tối. Đối với việc Xuân Họa và Thu Hội cùng xuất hiện ở đây, Phượng Khương Trần không ngạc nhiên mấy, chỉ nghĩ thầm trong lòng đúng là hạ nhân từ quý phủ của Cửu Hoàng thúc, thật sự không đơn giản, lúc này mới chỉ có nửa canh giờ đã quen thuộc với tình hình hiện tại.
Dùng bữa tối xong thì HạVân cùng Đông Tình tiến vào giúp nàng tắm rửa, thay quần áo cho nàng rồi lặng lẽ lui ra ngoài, mỗi một động tác đều rất đúng mực, không có gì để chê, ngay cả lựa chọn quần áo cũng theo phong cách của nàng.
Nếu không phải Phượng Khương Trần đã biết trước các nàng ấy vừa mới tới thì có khi còn nghĩ bốn người họ đã hầu hạ nàng từ lâu, đến cả thói quen của nàng cũng nắm rõ như lòng bàn tay, tất cả đều không khiến nàng khó chịu chút nào.
Phượng Khương Trần thoải mái nằm trên giường, thầm nghĩ Cửu Hoàng thúc đây là muốn nuôi nàng thành con gì đây, cái gì cũng không cần đụng.