Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 152
“Được rồi, vậy ta sẽ chờ Khương Trần cô nương đại giá quang lâm”
Hào khí của Phượng Khương Trần làm cho giá trị của nàng ở trong lòng Vũ Văn Nguyên Hoà lại tăng thêm vài phần.
Cái người tên Phượng Khương Trần này ở trong lòng Vũ Văn Nguyên Hòa, từ có thể kết giao bằng hữu, biến thành có thể trở thành bằng hữu chí cốt thâm giao, thế nhưng đương nhiên, cách cái gọi là bằng hữu sinh tử có nhau thì vẫn còn kém rất xa.
“Yên tâm, ta sẽ không quên đâu, Vũ Văn tướng quân đã vất vả rồi, đã đến lúc bái biệt rồi” Phượng Khương Trần ngoảnh mặt về phía Vũ Văn Nguyên Hoà đưa tay lên chắp tay thi lễ cùng với các tướng sĩ, khi nói lời cảm ơn chân thành, xoay người đi về phía hoàng gia bi Mà lúc này, thị vệ của hoàng gia biệt viện vẫn còn đang sửng sốt cứ đứng tại chỗ như trời trồng, vẫn chưa thể phục hồi tỉnh thần.
Ở phía xa xa kia nhìn thấy thân binh của Vũ Văn gia đã về đến hoàng gia biệt viện, bọn họ còn tưởng rằng vị cung phi nào đó hoặc là hoàng hậu nương nương giá đáo.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ngựa đơn sơ đó, bọn họ lại cảm thấy hình như là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, cũng có thể là Vũ Văn tướng quân chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, thế nhưng…
Nhóm người của Vũ Văn tướng quân đã dừng ở bên ngoài hoàng gia biệt viện, bọn họ đang chuẩn bị tiến lên phía trước để nghênh đón, thì lại nhìn thấy một nữ nhân đang trong độ tuổi thanh xuân, không màng đến hình tượng mà nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Bọn họ vẫn còn đang mơ hồ đang không biết đây là cô nương nhà nào thì nghe thấy Vũ Văn gia thân binh hô to: “Khương Trần cô nương”
Phượng Khương Trần?
Hoàng gia thị vệ sững sờ đứng như trời chồng ngay tại trận, đám người bọn họ thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới việc Phượng Khương Trần thanh danh bê bối như vậy mà lại được Vũ Văn tướng quân đích thân hộ tống.
Ông trời ngó xuống mà coi, Phượng Khương Trần này cũng có nhiều thủ đoạn quá đi.
Bên trong hoàng thành thì có vương gia đại công tử bảo vệ nàng; bên ngoài hoàng thành thì lại có Vũ Văn tướng quân bảo vệ nàng.
Chỉ là một nữ nhân mà có thể giả tạo đến trình độ này thì cũng coi như là có bản lĩnh.
Thị vệ hoàng gia sau khi biết được người đang tới là Phượng Khương Trần, không những không đi ra ngoài nghênh đón, mà ngược lại còn vội vàng chạy lại vào trong biệt viện.
Đám người bọn chúng muốn báo cáo sự việc này cho An Yên công chúa.
An Yên công chúa đang cùng các vị tiểu thư, đàm thơ luận phú, thưởng trà nghe cầm, trên khóe miệng vẫn luôn không tắt những nụ cười tươi.
Không còn cách nào khác, tâm tình của nàng hôm nay rất tốt, bởi vì nàng biết rằng chỉ cần qua hôm nay thôi là ba chữ Phượng Khương Trần này coi như sẽ biến mất vĩnh viễn.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là trong mắt của đại công tử vẫn không nhìn thấy y như cũ, mặc dù nàng không tin rằng Phượng Khương Trần lại có thể có bản lĩnh như thế, nhưng…
Nhưng ít nhất đó cũng là một tia hy vọng.
Tất nhiên, điều đáng tiếc nhỏ nhoi này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của nàng lúc này.
Vào lúc này, một tỈ nữ trong trang phục cung điện đang thể hiện kỹ năng phân chia trà của mình, một bông hoa đào nổi lên, ở góc trên bên trái của bông hoa đào còn có một chữ “An”.
Những tiểu thư bên cạnh đồng loạt nhao nhao lên vỗ tay tán thưởng, An Yên công chúa tâm tình tốt, mà người thiếu nữ phân trà này hôm nay cũng tỏa sáng những kỹ năng của nàng ta, lập tức cũng khen ngợi: “Lâm Ngọc, kỹ năng phân trà của muội ngày càng tỉnh xảo hơn rồi, sẽ có thưởng…”
“Lâm Ngọc tạ ơn công chúa đã ban thưởng” Lâm Ngọc mặt vui mừng, buông bộ dụng cụ pha trà xuống, đứng dậy tiến đến quỳ gối trước mặt An Yên công chúa.
Nếu như được nhận thưởng tại lễ hội hoa đào, những ngày sau này có gả vào nhà chồng thì cũng sẽ được người ta đánh giá cao hơn vài phần.
Cung nữ bưng ra một cái hộp gấm, An Yên công chúa lấy từ trong đó ra một thanh ngọc như ý, vừa đúng lúc đang định mở miệng nói khen thưởng thì nhìn thấy thị vệ nhất đẳng Hồng Bảo đang cùng với cung nữ và thái giám đang dây dưa với nhau.
“Hồng Bảo to gan, bây giờ công chúa đang tổ chức lễ hội hoa đào, không được vào trong làm ảnh hưởng đến công chúa” Thái giám và cung nữ vội vã ngăn cản không cho người vào.
“Thần có một việc rất quan trọng muốn bẩm báo với công chúa”
Hồng Bảo cả đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, mà An Yên công chúa cũng đã giao phó từ lâu, răng phàm là những chuyện liên quan đến Phượng Khương Trần thì hắn ta phải là người đầu tiên đến nói cho nàng biết.
“Cứ để hắn ta vào” An Yên công chúa lạnh lùng nói ra, ý bảo Lâm Ngọc lui sang một bên.