Phượng Khương Trần lấy một cái khăn, gấp gọn nó lại nhét vào miệng, nàng nhắm mắt lại rồi đột ngột dùng sức cởi quần ra.
Đau quá!
*Suốt ngày đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mù mắt: Ý chỉ quá tự tin dẫn đến sơ suất, gây sai lầm không đáng có.
Á… Phượng Khương Trần kêu lên một tiếng, đau đến mức run rẩy, mồ hôi trượt theo gương mặt đi xuống, nhưng đây không phải kết thúc mà là bắt đầu.
Phượng Khương Trần cởi quần, trên đùi nàng còn quấn một lớp băng vải, dải băng này đã đổi màu từ sớm, dính chặt lấy miệng vết thương.
Phượng Khương Trần lấy khăn trong miệng ra, thở hổn hển mấy hơi, lại tiếp tục cắn khăn, lấy cái kéo từ trong túi trị liệu thông minh, lột bỏ băng vải dính vào phần đùi trong gần như còn kéo theo cả thịt ra.
“Roạt…” Băng vải dính da thịt cùng bong ra, Phượng Khương Trần hít mạnh một hơi vì đau, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống, đau đến nỗi hai tay cũng run run…
Lâu lắm rồi tay nàng mới run rẩy như vậy.
Phượng Khương Trần thở hổn hển mấy hơi, giảm bớt chút đau đớn, lại tiếp tục xé băng vải, băng vải đã bị máu thấm ướt từ sớm, lại khô thành từng mảng, lớp gần sát miệng vết thương kia hãm vào trong thịt, Phượng Khương Trần phải dùng cái kìm mới có thể gỡ chúng ra rồi kéo xuống.
Kìm lạnh băng chọc vào trên thịt nham nhở có thể khiến người sống đau đến chết, Phượng Khương Trần ngay cả rên cũng không dám kêu một tiếng, nàng sợ sau khi kêu đau, nàng sẽ không kìm được nước mắt.
Thật sự rất đau.
Phượng Khương Trần lau mồ hôi trên trán, lại tiếp tục cúi đầu, cố gắng xử lý vết thương ở đùi trong, trong lòng nàng nghĩ, những người bệnh bị bỏng kia, sự đau đớn bọn họ phải chịu đựng mỗi lần tháo băng cũng không khác nàng bây giờ là bao, người ta mỗi một lần đều có thể chịu đựng được, nàng cũng có thể.
Sau khi Thái thú của thành Dịch Thủy vội vàng rời khỏi cũng không đi về nghỉ ngơi như Phượng Khương Trần nghĩ, mà đi tới nha phủ, cung kính bẩm báo với một người đàn ông trung niên mặc y phục đẹp đẽ quý giá: “Đại nhân, người kia đến từ hoàng thành, cầm lệnh bài phủ Túc Thân Vương, vật cưỡi là một con chiến mã tốt nhất, chỉ là không phải một nữ tử mà một nam một nữ, ty chức dò xét thử bọn họ, bọn họ rất kín miệng, ngay cả tên cũng không chịu nói.”
“Một nam một nữ? Nữ tử kia có dung mạo diễm lệ hiếm có, dáng người thướt tha, khí chất cao quý, cử chỉ hào phóng, không giống nữ tử yểu điệu phải không?” Chẳng lẽ tình báo bị sai? Phượng Khương Trần không phải lên đường một mình? Người đàn ông trung niên bất an đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.
Nữ tử lúc này xuất hiện ở thành Dịch Thủy, lại cầm lệnh bài phủ Túc Thân Vương ngoài Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ không có người thứ hai.
“Hồi đại nhân, đúng vậy. Nữ tử kia phong thái hơn người, khiến người khác không dám nhìn gần cũng như phản kháng, đối mặt với sự tiếp đãi long trọng của hạ quan, nữ tử kia cũng không kinh ngạc, chỉ bày ra dáng vẻ đương nhiên.” Thái thú suy nghĩ một chút, gật đầu.
Nữ tử kia dù cát bụi dặm trường, mệt mỏi rã rời, nhưng không giấu được vẻ đẹp đoan trang trời sinh, lời nói cử chỉ của nàng quả thật không giống với nữ tử khác, ông ta còn tưởng rằng quý nữ đều lưu hành kiểu như vậy, hóa ra đó là khí chất đặc biệt trên người nữ tử ấy.
“Vậy được rồi, nữ tử tới đây vào lúc này, lại có phong thái bậc ấy không phải Phượng Khương Trần thì là ai, phân phó xuống dưới, tất cả hành động theo kế hoạch, tuyệt đối không thể để bọn họ còn sống ra khỏi thành, nghe rõ chưa?” Người đàn ông trung niên xoay người, ra lệnh cho Thái thú.
“Dạ, đại nhân, mong đại nhân cứ yên tâm, ty chức chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này.” Thái thú vội vàng đáp.
Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, sau khi làm xong chuyện này, vị trí đã hứa với ngươi chắc chắn sẽ không thay đổi, nếu chủ tử vui vẻ, địa vị cao hơn cũng không phải không thể được.”