Trong mắt Cửu hoàng thúc hiện lên một tia lạnh lẽo: “Không chỉ là Cung Huyền Tiêu, lần này bổn vương vì có thể thuận lợi ra khỏi thành, đã cùng hoàng huynh đạt thành hiệp nghị, giúp hắn thanh lý những cái đinh của thế gia, hiện tại hoàng huynh đã thành công, liền đem bổn vương đẩy ra đem làm bia bắn.”
Lợi dùng xong rồi liền ném đi, đây là cách làm thông thường của những loại người như bọn họ, hắn đã sớm quen với việc đó, sở dĩ nói ra, là để nói cho Phượng Khương Trần, huynh trưởng thân cận thường xuyên làm một chuyện, không phải thay ngươi thu thập cục diện rối rắm, cưng chiều ngươi, mà là đang chọc một đao sau lưng ngươi.
Hoàng Thượng rõ ràng biết, hắn vừa mới trở lại kinh, rất nhiều chuyện đều không có đầu mối, đúng lúc này phái thích khách ám sát hắn và Phượng Khương Trần, chính là thời cơ tốt nhất, nào biết thân binh cùng ám vệ bên cạnh hắn, so với bình thường nhiều hơn gấp mấy lần, lại khiến cho hoàng thượng và những người khác đều tính sai.
Bằng không thì, hậu quả không thể lường được.
“Nói như vậy, ta cũng sẽ rất không an toàn, về sau những người của thế gia đó không dám tìm ngài gây chuyện, nhất định sẽ tìm ta gây phiền toái đúng không?” Vì Cửu hoàng thúc đã nói thẳng ra việc này, nên Phượng Khương Trần cũng không né tránh, trực tiếp nói ra.
Nếu như không phải hôm nay có thích khách, Cửu hoàng thúc e là sẽ không đem chuyện này nói cho nàng biết, đương nhiên nói hay không cũng không quan trọng, nàng hiểu rõ nhận được sự bảo vệ của Cửu hoàng thúc thì đồng thời cũng phải gánh chịu, vì Cửu hoàng thúc mang đến nguy hiểm.
Trong mắt người ngoài, giết nàng có thể khiến cho Cửu hoàng thúc mất mặt.
Thế gian này, chưa từng có cái gì đạt được mà không cần trả giá, bình thường đều phải trả giá nhiều lần, mới có thể đạt được thứ mình muốn.
“Đúng vậy, dọc đường này bổn vương đối với nàng sủng ái có thừa, những người kia không thể không biết, nàng trong con mắt của bọn họ chính là vũ khí sắc bén để đả kích bổn vương. Phượng Khương Trần, bổn vương đem nàng đẩy ra, ngươi có từng oán trách bổn vương không?”
Đem Phượng Khương Trần đẩy ra là thực, nhưng sự sủng ái của hắn đối với Phượng Khương Trần cũng không phải giả dối, hắn không thể giấu Phượng Khương Trần cả đời, Phượng Khương Trần sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này.
Hắn sẽ không hối hận vì đã làm như vậy, thế cục của đại lục Cửu Châu càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều chuyện mà hắn không được phép lùi bước, ngoài ra hắn rất tin tưởng bản thân mình, có đủ năng lực để bảo vệ Phượng Khương Trần.
Oán hận sao? Có thể oán hận nhưng có thay đổi được việc đã xảy ra không?
So với oán hận thì nàng thấy vui vẻ hơn, nếu như Cửu Hoàng Thúc vì bảo vệ nàng nên giấu nàng vào chỗ tối thì nàng mới thật sự sẽ oán trách, dù sao có yêu hơn nữa thì cũng sẽ bị bào mòn bởi những rắc rối liên tiếp, khi Cửu Hoàng Thúc chỉ muốn bảo vệ nàng thì có nghĩa là Cửu Hoàng Thúc muốn từ bỏ nàng rồi.
Điều này mọi người đều hiểu, Cửu Hoàng Thúc đang yên ổn sao có thể sau khi gặp thích khách lại nhắc đến chuyện này, lẽ nào Cửu Hoàng Thúc xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng Phượng Khương Trần nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều mà chỉ trả lời thuận theo Cửu Hoàng Thúc: “Nếu như ta nói oán hận thì ngài sẽ buông tay chứ?”
Cửu Hoàng Thúc không cần nghĩ mà lắc đầu luôn: “Không, nếu như nàng muốn ở bên bổn vương thì bắt buộc phải chịu đựng những điều này.”
Giang sơn và mĩ nhân hắn đều muốn, sẽ không vì giang sơn mà hi sinh mĩ nhân, cũng không vì mĩ nhân mà từ bỏ giang sơn.
“Nếu đã như vậy thì hỏi cái này cũng có ý nghĩa gì đâu, câu trả lời của ta ra sao cũng đâu có quan trọng với ngài.” Cửu Hoàng Thúc luôn luôn cường thế, vốn sẽ không cho nàng cơ hội từ chối.