“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi có biết, thai chết ở trong bụng phải lấy ra như thế nào không?” Phượng Khương Trần lại đưa ra một vấn đề nữa, hoàn toàn không cho Đông Lăng Tử Thuần có thời gian tự hỏi.
Đã từng thấy luật sư tra hỏi nhân chứng trên tòa án chưa? Phượng Khương Trần đây là cường thế đặt câu hỏi cho Đông Lăng Tử Thuần, khiến cho Đông Lăng Tử Thuần phải suy nghĩ theo nàng.
“Không biết.” Đông Lăng Tử Thuần như đứa trẻ ngoan, Phượng Khương Trần hỏi gì hắn ta đáp nấy
Không biết thì tốt, ngươi nếu biết thì ta còn ở đây làm gì.
Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên nụ cười trào phúng, liếc về phía Tây Lăng Thiên Lâm, dừng ở trên người hắn ta: “Lâm thái tử, Thuần vương điện hạ, các ngươi nếu như không biết làm sao lấy thai chết trong bụng công chúa Dao Hân ra, ta đây tới nói cho các ngươi biết: Thai chết trong bụng không chúa Dao Hân không cách nào lấy ra bằng đường sinh thường được, vậy cần phải dùng sức mạnh để lấy, sao gọi là dùng sức mạnh để lấy?
Rất đơn giản, chính là cầm đao rạch trên bụng nhỏ của nàng ta, rạch ra một miệng vết thương, sau đó thọt tay vào trong, lấy thai đã chết từ trong đó ra, mà cả quá trình này cần dựa vào đôi tay, tay của ta phải rạch trên người nàng ta, tay của ta phải thọt vào trong bụng nàng ta lấy thai chết ra. Lâm thái tử, ngươi nói tay của ta bị thương, có ảnh hưởng gì hay không?”
“Ọe… Ọe…” Phượng Khương Trần còn chưa nói xong, Đông Lăng Tử Thuần ôm trụ ói ra.
Quá ghê tởm, quá ghê tởm, Phượng Khương Trần nói cũng quá ghê tởm, cũng quá kinh khủng, Đông Lăng Tử Thuần phát hiện lông tơ toàn thân mình đều dựng lên, bụng nhỏ cũng hơi đau.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng không chạy đi, một khuôn mặt đẹp trai trắng bệch, cố nén không chạy đi ói.
Cái gì mà dao rạch trên bụng, đưa tay vào trong lấy đứa bé, không có kỹ thuật cao đến vậy à?
Phượng Khương Trần, ngươi còn có thể ghê tởm hơn chút nữa được không?
Có thể…
Phượng Khương Trần thấy Tây Lăng Thiên Lâm không nói lời nào, lại bổ sung nói: “Lâm thái tử, tay Khương Trần tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ, nhưng quả thật sẽ ảnh hưởng tới độ linh hoạt, nếu đang lấy thai, vừa không cẩn thận lấy luôn cả ruột ra, vậy Khương Trần không có lỗi đâu nha, Lâm thái tử, ngươi xác định một hai phải để ta đi cứu công chúa Dao Hân sao? Nếu ngươi một hai phải để Khương Trần đi cứu, Khương Trần đành phải đi.”
“Không, không, không… Muốn.” Đông Lăng Tử Thuần thật vất vả mới ngừng ói, vừa ngẩng đầu lại nghe được Phượng Khương Trần nói gì mà móc ruột, lại lại lần nữa phun ra.
Phượng Khương Trần nàng cuối cùng là đại phu hay là đồ tể?
“Thánh chỉ tới…”
Giọng nói bén nhọn của thái giám, đánh vỡ cục diện bế tắc ở Phượng phủ.
Đông Lăng Tử Thuần và Tây Lăng Thiên Lâm đồng thời sửng sốt, Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành cũng ngây ngẩn cả người, lúc này sao lại có thánh chỉ tới Phượng phủ?
Vẻ mặt Tôn Tư Hành lo lắng, trong mắt hiện lên vẻ bất an.
Không phải là hoàng thượng hạ chỉ, muốn Phượng Khương Trần đi trị cho công chúa Dao Hân đó chứ? Nếu đúng như vậy, đây quả thật là……
Tưởng tượng đến điểm này, Tôn Tư Hành khó chịu không nhịn được, tuy nói hoàng quyền cao nhất, nhưng hoàng gia cũng phải thông cảm cho người ta chớ, chuyện lớn cũng không thể chọn làm ngay thời điểm người ta đang làm tang lễ cho cha mẹ được.
Đại phu Đông Lăng cũng không phải chết sạch hết rồi, một hai không phải Phượng Khương Trần không được, Tây Lăng Thiên Lâm nói rõ chính là tìm ngược.
Phượng Khương Trần cũng nghĩ đến điểm này, có thể tưởng tượng tới rồi thì sao chứ, nếu hoàng thượng đã hạ chỉ, nàng cho dù không đi cũng phải đi, lệnh của hoàng thượng khó cod thể làm trái!
Phượng Khương Trần nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên tay lộ ra, có thể thấy được nàng tức giận đến mức nào.