Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Khương: “Mọi người thấy chưa, vì xem bình luận của mọi người mà Khương Khương vẫn luôn cố gắng đấy, không tiếc dùng đến mỹ nhân kế, mọi người còn không mau bình luận đi?”



Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần giống như nhà sư ngồi thiền, tùy ý Phượng Khương Trần ngọ nguậy uốn éo trong ngực hắn hay phả hơi thở nóng bỏng vào giữa cổ và bên tai hắn thì hắn vẫn không động đậy, dáng vẻ vẫn vững như kiềng ba chân.



Không phải cô gái này định ăn hắn sao? Bây giờ hắn không nỡ chạm vào nàng nhưng không sao, ngày sau còn dài, hắn sẽ ghi nhớ khoản nợ hôm nay, ngày sau nhất định hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.



Hừ hừ… Cửu Hoàng thúc tức giận.



Phượng Khương Trần quanh co nịnh nọt khiến Cửu Hoàng thúc “tận hưởng” ngọt ngào lẫn giày vò. Cho dù trong lòng phấn khích bao nhiêu, hắn cũng cưỡng ép bản thân không lộ rõ ra hứng thú, cứ như một tảng băng, làm thế nào cũng không chịu hòa tan.



Phượng Khương Trần muốn khóc rồi, nàng đã dùng mọi cách có thể rồi mà Cửu Hoàng thúc vẫn không chịu bỏ qua cho nàng, hu hu hu… Nam nhân này quá khôn ngoan và bình tĩnh, cũng không phải chuyện tốt. Bình thường nam nhân gặp phải chuyện này, chỉ cần người phụ nữ nhõng nhẽo ăn vạ thì dù gắng sức tới mấy cũng sẽ lộ tẩy. Nhưng mà Cửu Hoàng thúc lại không phải nam nhân như vậy, mặc cho nàng năn nỉ ỉ ôi cũng không nhận lấy nàng, làm người phụ nữ mà làm tới tình trạng này, thật quá thất bại rồi.



Phượng Khương Trần nhụt chí!



Phù… Dây dưa với Cửu Hoàng thúc nửa ngày mà không có tý hiệu quả nào, Phượng Khương Trần cũng mệt mỏi. Đôi tay nàng buông ra, dựa vào trong ngực Cửu Hoàng thúc mà thở hổn hển.



Khiêu khích gì đó hay lấy lòng gì đó, tất cả đều là một việc tốn sức. Bây giờ nàng đã quá mệt, cả người đầy mồ hôi, quả thực không còn sức lực làm lại nữa.



Phù… Cửu Hoàng thúc cũng hung hăng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc Phượng Khương Trần đã từ bỏ. Nếu Phượng Khương Trần cứ cọ xuống như vậy nữa thì có khi hắn lại cầm thú, cũng may… Cuối cùng hắn thắng!



Cửu Hoàng thúc cười lạnh, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, Hắn muốn Phượng Khương Trần hối hận vì không lập tức nói thật, đương nhiên, quan trọng là nàng sẽ phải hối hận vì khiêu khích hắn mà không chịu dập lửa. Việc hôm nay không thể hiền lành được.



Cho dù Cửu Hoàng thúc chịu đựng bao nhiêu áp lực và mất bao nhiêu sức lực mới ngăn chặn bản năng hắn phản ứng, thì người chiến thắng trong trận cờ giữa nam nhân và nữ nhân, chắc chắn là Cửu Hoàng thúc. Hắn chỉ hỏi vết thương trên người Phượng Khương Trần là chuyện như thế nào, Phượng Khương Trần lại cọ tới cọ lui mà không chịu nói, vậy đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn.



Cửu Hoàng thúc điều chỉnh một vị trí thoải mái cho Phượng Khương Trần, tháo ra tóc dài của Phượng Khương Trần để nó tùy ý đổ xuống, vuốt ve qua lại giống như vuốt lông cho thú cưng. Sức lực vừa vặn, thoải mái khiến lỗ chân lông toàn thân mở ra.



Đôi mắt Phượng Khương Trần híp lại, lẩm bẩm nói thật thoải mái. Lý trí mách bảo nàng, Cửu Hoàng thúc này hành động khác thường, khẳng định có vấn đề. Nhưng… Cả người nàng hết sức lực dưới vuốt ve của Cửu Hoàng thúc, hoàn toàn không muốn di chuyển.



Lý trí mách bảo rằng, nàng phải chống lại mật ngọt chết ruồi của Cửu Hoàng thúc. Nhưng thế nào cũng không nỡ bỏ, nàng nằm ở trong ngực Cửu Hoàng thúc với vẻ mặt hưởng thụ và thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn trước khi chết.



Không phải trước khi thi hành tử hình sẽ cho phạm nhân ăn một bữa ngon sao? Hành động này của Cửu Hoàng thúc đúng là rõ ràng.



Nhìn Phượng Khương Trần thoải mái nhắm mắt lại, Cửu Hoàng thúc rất hài lòng gật đầu một cái, cúi đầu hôn xuống trán Phượng Khương Trần, cưng chiều nói: “Nói cho bổn vương biết, ngươi gặp chuyện gì ở trên đường, có phiền toái không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK