Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 467
Phượng Khương Trần chưa bao giờ là một người làm việc theo cảm tính, mặc dù vừa rồi đau lòng muốn chết khi biết người đứng sau mọi chuyện là Cửu Hoàng Thúc, nhưng Phượng Khương Trần lại không thấy đau khổ đến mức mù quáng như vậy.
Vị Vương gia vô tình nhất, Cửu Hoàng Thúc vốn là một người vô tình như thế, không phải chỉ vì Cửu Hoàng Thúc đã nhìn nàng với con mắt khác trước đây mà cho rằng bây giờ hắn sẽ coi trọng nàng.
Trong phạm vi nguyên tắc của hắn, giúp nàng mà không tổn hại đến lợi ích của hắn đã là một ân huệ của hoàng gia, nhưng một khi đụng đến lợi ích của mình chắc chắn hắn sẽ không giúp, cũng giống như nàng vậy.
Nàng cũng sẽ không vì mưu tính cho một người chỉ quen biết mà ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, nàng không phải là thánh mẫu mà Cửu Hoàng Thúc cũng không phải thánh nhân, nàng không thể đòi hỏi hắn bất cứ điều gì về chuyện này.
Nàng cũng chẳng phải là ai đối với Cửu Hoàng Thúc cả, mà cho dù nàng đối với hắn có là ai đi nữa, trước đây Hoàng thượng đã từng lầy mạng Đông Lăng Tử Lãng để tính kế Cửu Hoàng Thúc, bây giờ hắn có tính kế lại nàng thì ở trong mắt người hoàng gia cũng là chuyện bình thường.
Ngay lúc này nếu nàng không nghĩ đến việc tìm cách thoát thân mà hoàn toàn đắm chìm vào nỗi bi thương khi bị Cửu Hoàng Thúc lợi dụng, thì nàng đúng là một đứa đần độn.
Bây giờ gặp được người của Cửu Hoàng Thúc dưới chân núi xem ra cũng không tồi, xem phản ứng của bọn họ thì biết Cửu Hoàng Thúc sẽ không giết nàng, nhưng nếu gặp nhóm người khác thì sao? Liệu nàng có còn may mắn như vậy nữa hay không? Cho nên mới nói dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Nhân lúc Nam Lăng Cẩm Phàm còn tìm đường trốn, Phượng Khương Trần lấy thứ được giấu trong ống tay áo ra, trong lòng nghĩ cần tìm một cơ hội dùng súng bắn chết Nam Lăng Cẩm Phàm, còn về giao hẹn đã nói từ trước với hắn ấy hả?
Nực cười, giao hẹn đó cả nàng lẫn Nam Lăng Cẩm Phàm đều không tin, nếu tin thì đúng là hai đứa ngốc.
Hơn nữa, nàng có thể thấy có điểm giống nhau giữa Nam Lăng Cẩm Phàm và Chu Hằng, chắc hẳn người khác cũng nhận ra Nam Lăng Cảm Phàm ở lại nơi này thì đúng là tai hại, cho dù hắn không chết đi nữa cũng phải khiến hắn quay về Nam Lăng.
Việc đầu tiên nàng làm sau khi trở về chính là xử lí tốt tên Chu Hằng, người như thế nàng dùng không nổi.
Sau chuyện của Chu Hằng nàng hiểu ra được rằng loại lòng trắc ẩn này không thể dùng bừa bãi, người ven đường không thể tùy tiện nhặt, kẻ bán mình để chôn cất cha cùng tỉ tỉ loại người khác cũng không thể mua, nếu không sẽ rước về cho chính mình một đống tai họa.
Nam Lăng Cẩm Phàm không biết Phượng Khương Trần đã bình thường trở lại sau khi bị chuyện Cửu Hoàng Thúc lợi dụng đả kích, sự đề phòng đối với Phượng Khương Trần cũng theo đó mà giảm bớt. Nói cách khác, hầu hết nam nhân trên đời này đều coi thường nữ nhân, cho rằng phần lớn nữ nhân đều sống rất cảm tính.
Nam Lăng Cẩm Phàm vì trốn tránh binh lính của Đông Lăng bao vây mà cứ phóng ngựa chạy không ngừng nghỉ ở sâu trong rừng, không biết bầy dã thú trong rừng đã kinh sợ lắm rồi hay do Nam Lăng Cẩm Phàm may mắn, dọc đường đi bọn họ không gặp loại dã thú nào.
Sắc trời càng ngày càng tối, suốt chặng đường Phượng Khương Trần không tìm được cơ hội lấy đồ ra, mà nói thật dù có cơ hội đi nữa nàng cũng không dám lộn xôn.
Trong đêm tối này Phượng Khương Trần không dám ở trong rừng một mình, lỡ như có gặp phải dã thú thì dù nàng có khẩu súng phòng thân cũng không đối phó nỗi, có người ở cùng vẫn tốt hơn nhiều.
Huống chỉ trước khi thoát khỏi nguy hiềm Nam Lăng Cẩm Phàm cũng sẽ không giết nàng. Hai người cứ như vậy cho đến lúc bình minh lên, bóng tối dần tản đi và bầu trời ngập tràn ánh sáng, Phượng Khương Trần biết đám người này có ra tay cũng không được.
“Ba…
“Hai…”
Trong lòng Phượng Khương Trần âm thầm đếm ngược thời gian ra tay, đúng lúc này Nam Lăng Cẩm Phàm đột nhiên kéo dây cương khiến ngựa dừng lại, Phượng Khương Trần hoảng sợ, vội vàng nhét súng vào ống tay áo, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Nam Lăng Cẩm Phàm phát hiện ra rồi?