Tuy bị gió thổi bay chỉ còn lại cành cây trơ trụi và vài nụ hoa chưa nở rộ, Phượng Khương Trần vẫn tươi cười cầm nó trên tay và nhờ Cửu Hoàng thúc giúp nàng cài lên mái tóc, khô cũng không tháo xuống, trừ phi Cửu Hoàng thúc đi hái một đóa khác mới thôi.
Đêm đến, Cửu Hoàng thúc sẽ nấu nước nóng cho Phượng Khương Trần để nàng ngâm chân, xua đi cái lạnh trong ngày.
Mặc dù khi Cửu Hoàng thúc mang tới, nước nóng chỉ còn lại một chút hơi ấm nhưng Phượng Khương Trần vẫn ngây ngô cười hề hề đặt chân vào trong chậu nước. Khi nước trở nên lạnh đi cũng không động đậy, trừ phi Cửu Hoàng thúc tới bế nàng, mà mỗi lần như vậy Cửu Hoàng thúc đều sẽ khuất phục, vì sợ nàng bị cảm lạnh.
Lúc ngủ, tay chân của Phượng Khương Trần đều sẽ lạnh cóng, phải mất hồi lâu mới ấm lên. Sau khi Cửu Hoàng thúc biết, sẽ cởi cúc áo, ôm tay chân Phượng Khương Trần vào lòng để sưởi ấm cho nàng.
Mặc dù sáng hôm sau vừa thức dậy, Cửu Hoàng thúc sẽ thay một bộ y phục khác, và Phượng Khương Trần phải giặt bộ y phục, Phượng Khương Trần vẫn rất vui vẻ mà không hề mệt mỏi vì chuyện đó.
Vương Cẩm Lăng nói rất đúng, nam nhân đều cần được chăm sóc. Đi từ Huyền Tiêu cung đến hoàng thành Tây Lăng phải mất mười ngày. Trong mười ngày này, Cửu Hoàng đã quen với việc hái hoa mơ tươi cho Phượng Khương Trần.
Mặc dù trước giờ hắn chưa từng hỏi Phượng Khương Trần có thích hoa mơ hay không, ở đại lục Cửu Châu có vị cô nương nào cài hoa mơ trên đầu không.
Đêm đến, Cửu Hoàng thúc sẽ tự động sưởi ấm tay chân cho Phượng Khương Trần, cũng không để ý đến thời tiết đã ấm lên hay chưa. Dù sao, chuyện hắn đã quyết định thì không cần ý kiến của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần cứ làm theo là được.
Lúc đầu, Cửu Hoàng thúc làm còn rất không tự nhiên và có chút không tình nguyện. Nhưng bây giờ thì sao? Động tác nhanh nhẹn khiến Phượng Khương Trần cũng nghi ngờ. Đây là Cửu Hoàng thúc sao?
Dù có phải như vậy hay không, Phượng Khương Trần cũng rất thích cuộc sống hiện tại. Thậm chí, khi đến Thượng Kinh, cũng chính là hoàng thành Tây Lăng, nàng lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Đến Thượng Kinh, trong điều kiện tốt, Cửu Hoàng thúc sẽ còn làm những điều đó cho nàng, đối với nam nhân thời đại này mà nói, có là chuyện hãnh diện và kiêu hãnh không?
Chắc sẽ không đâu! Phượng Khương Trần tự cười bản thân. Chuyển từ thanh đạm sang xa hoa thì dễ, chuyển từ xa hoa sang đạm bạc lại khó. Đoán chừng, nàng sẽ phải mất gấp nhiều lần thời gian để thích ứng với những ngày không có sự quan tâm chăm sóc và đồng hành làm bạn của Cửu Hoàng thúc.
Hai người họ cũng giống dân chúng bình thường ở Tây Lăng, xếp hàng để vào thành. Sau khi quan sai thẩm tra đối chiếu và kiểm tra lại nhiều lần mới để cho hai người họ vào thành. Vào lúc này, Phượng Khương Trần đang ngẩn người, Cửu Hoàng thúc không kéo Phượng Khương Trần mà chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, nói: “Ngây ra đó làm, đi thôi.”
Đây là Tây Lăng, không phải là nơi có thể ngẩn ngơ, nếu để người khác phát hiện ra thân phận của họ, cho dù có chết ở Tây Lăng, thì cũng không có ai ra mặt giúp họ bởi vì họ đang lẻn vào nước đối địch.
“Ò, đến đây.” Phượng Khương Trần lảo đảo, vội vàng đi theo sau Cửu Hoàng thúc.
Để lẻn vào Tây Lăng mà không bị phát hiện, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đã may trang phục đất nước đó, đồng thời cũng chuẩn bị trước thẻ lệnh bài và một loạt giấy chứng minh thân phận.
Phượng Khương Trần gọi là Trần Khương, Cửu Hoàng thúc gọi là Lâm Cửu. Họ là một đôi phu thê bình thường đến từ một thị trấn nhỏ phía nam Tây Lăng, đến Thượng Kinh để thăm họ hàng.
Đối với Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần mà nói, có danh phu thê thật lại không thể dùng để xưng hô là một chuyện đáng tiếc. Đến ngoại quốc phải làm giả danh tính, tất nhiên Cửu Hoàng thúc sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Phải đấy, ngoại quốc, kinh thành của ngoại quốc, Phượng Khương Trần đã xuất ngoại, còn đến kinh thành của ngoại quốc. Nhưng Phượng Khương Trần buồn bã phát hiện rằng, nàng không hào hứng chút nào, hoàn toàn không có cảm giác xuất ngoại.