Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1634


Lam Cửu Khánh xuất hiện gần hoàng cung Đông Lăng vào lúc này, cho dù y nói không đến hoàng cung cũng không ai tin, chi bằng thoải mái thừa nhận.


“Không tiện? Có gì không tiện? Lam đại hiệp muốn đi đâu, tiểu vương phụng bồi đến đó.” Có thể thấy Nam Lăng Cẩm Phàm có lòng muốn lôi kéo Lam Cửu Khánh, nếu không thì với tính tình của hắn, sớm đã động thủ rồi.


“Có hai vị điện hạ đi cùng, Cửu Khánh không tiện làm việc.” Lam Cửu Khánh thấp giọng nói, cố ý nói mập mờ, đồng thời lộ ra ánh mắt ngầm hiểu.


“Làm việc? Lam đại hiệp còn phải làm gì trong hoàng cung?” Tây Lăng Thiên Lâm mơ hồ đoán được, nhưng không thể tin được.


Người đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ như Lam Cửu Khánh, lại giấu sự ham mê nữ sắc này bên trong một con quỷ đói, không phải chứ…


Tuy nhiên, Tây Lăng Thiên Lâm lập tức trở lại bình thường, nam nhân không yêu quyền lực thì cũng là yêu nữ sắc, Lam Cửu Khánh không mê quyền lực chỉ thích tiền tài, mà kiếm nhiều tiền vậy để làm gì, dĩ nhiên là dùng trên người nữ nhân.


“Không làm việc vậy ta đến hoàng cung để làm gì? Ban đêm là thời cơ tốt để làm việc này.” Vẫn là giọng nói trầm thấp, mang theo chút hương vị đầu độc tâm trí, không hề chứa sự mê luyến nam nữ và vội vàng nhưng lại khiến người ta bất giác hiểu sai.


“Ha ha ha… Lam đại hiệp thật đúng là sảng khoái.” Tây Lăng Thiên nhìn Lam Cửu Khánh, một nhược điểm chân thật của nhân tài, nam nhân yêu sắc đẹp mới đáng yêu.


Cho đến thời điểm này, hỏi chuyện đó có thật hay không cũng vô ích, khi bước vào hoàng cung tự nhiên sẽ hiểu thôi: “Chúng ta cùng vào hoàng cung, có thể chiếu cố lẫn nhau.”


Nam Lăng Cẩm Phàm bước tới, đưa tay lên khoác vai Lam Cửu Khánh, Lam Cửu Khánh nhúc nhích một cái theo bản năng, muốn né khỏi bàn tay của Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm chỉ cười, khẽ dùng sức ngăn Lâm né ra.


Thoạt nhìn còn tưởng hai nam nhân này nói chuyện vui vẻ, nhưng thật ra lại nồng nặc mùi thuốc súng.


“Sao vậy? Lam đại hiệp không muốn đi cùng chúng ta sao?” Rõ ràng mang ý cười, nhưng Lam Cửu Khánh lại nhìn ra sự hung tợn trong mắt của Nam Lăng Cẩm Phàm.


Hừ… Muốn dùng vũ lực bắt ta khuất phục, thật quá ngây thơ. Ngay cả cái “khóa” hình người như Tô Vân Thanh cũng không thể “khóa” được ta, chỉ bằng một Nam Lăng hoàng tử cũng muốn vây khốn ta.


Lớp mặt nạ lạnh như băng che giấu sát ý trong mắt Lam Cửu Khánh, Lam Cửu Khánh mở miệng nói: “Hai vị điện hạ hẹn gặp nhau, Cửu Khánh sao có thể lên mặt được, xin mời…”


Lam Cửu Khánh âm thầm vận khí, đánh vào tay Nam Lăng Cẩm Phàm đang đặt trên người y, ý đồ muốn đánh bay ra mà không làm đối phương bị thương.


Vẻ mặt Tây Lăng Thiên Lâm vui vẻ, thờ ơ nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm và Lam Cửu Khánh đọ sức, bất luận là ai thắng cũng được, đều có lợi cho hắn.


“Đi thôi!” Sắc mặt Nam Lăng Cẩm Phàm càng ngày càng khó coi, gượng cười cũng không nổi, kéo Lam Cửu Khánh đi về phía trước. Lam Cửu Khánh lại không hề động đậy, ngay lúc Nam Lăng Cẩm Phàm đang dùng hết sức kéo y đi, Lam Cửu Khánh đột ngột bước…


Ầm…


Lam Cửu Khánh lắc lắc bả vai kéo Nam Lăng Cẩm Phàm đi vài bước, không để cho hắn ngã sấp mặt xuống đất, chừa lại cho hắn chút thể diện, giống như ngày đó Tây Lăng Thiên Lâm bị thương nên y mới hạ thủ lưu tình, không để Tây Lăng Thiên Lâm tàn tật để sau này có thể gặp lại nhau.


“Lâm thái tử, Cẩm Phàm hoàng tử, mời…” Lam Cửu Khánh đảo khách thành chủ, mời hai người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK