“Ngươi đã tin tưởng ta, vậy thì ta cũng tin tưởng ngươi. Ta đến từ ngoại tộc, ngươi có thể gọi là Phù Lâm.” Nhiều hơn nữa thì hắn ta không nói.
“Ngoại tộc? Cửu Châu đại lục có không ít chủng tộc, vậy cũng được xem là người của Cửu Châu đại lục.” Phượng Khương Trần hồi tưởng lại Cửu Châu đại lục ký mà nàng từng đọc.
Cửu Châu đại lục có không ít người ngoại tộc, bọn họ rải rác khắp nơi, đa số đều sống trong núi sâu và những nơi có điều kiện khắc nghiệt, rất ít tiếp xúc với người ngoài. Nhưng không thể phủ nhận, bọn họ cũng là người của Cửu Châu đại lục, chỉ là không thuộc sự quản lý của quốc gia nào thôi.
“Tộc nhân của ta không giống những kẻ khác. Tộc nhân chúng ta sớm đã bị phân ra khỏi lãnh thổ Cửu Châu đại lục, chỗ ở của chúng ta cũng không thuộc về Cửu Châu đại lục.” Phù Lâm rất ghét bị người khác gọi hắn ta là người của Cửu Châu đại lục.
Lúc trước hoàng đế của Cửu Châu đại lục đã vứt bỏ bọn họ, bây giờ, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận bản thân là người của Cửu Châu đại lục.
Phượng Khương Trần đương nhiên không vì những chuyện này mà tranh chấp với Phù Lâm, nàng sảng khoái thừa nhận hắn ta ta. Dù sao nàng cũng không phải hoàng đế của Cửu Châu đại lục, nàng cần gì phải quản chuyện tộc nhân Phù Lâm.
Lại nói, Cửu Châu đại lục chia năm xẻ bảy, có rất nhiều nơi là lãnh thổ tranh chấp, thỉnh thoảng liền muốn đánh nhau tranh giành điệp bàn, loại chuyện này gặp nhiều cũng quen.
Phù Lâm nói bản thân không phải người của Cửu Châu đại lục, sau đó Phượng Khương Trần liền trò chuyện với hắn ta về phong tục của Cửu Châu đại lục.
Đương nhiên, những phong tục bản xứ này không phải Phượng Khương Trần tận mắt nhìn thấy. Phần lớn nàng đều đọc được trong sách, còn một số ít là do Vương Cẩm Lăng nói cho nàng biết.
Vương Cẩm Lăng ban đầu du học bên ngoài, mặc dù không dám nói đã đi khắp Cửu Châu đại lục nhưng hắn ta cũng đã đến rất nhiều nói, chuyện và người mà Vương Cẩm Lăng nói tuyệt đối không thể là giả.
Đi đường suốt đêm, giọng nói của Phượng Khương Trần có chút khàn khàn pha trầm thấp, thiếu đi sự dịu dàng của nữ tử nhưng cũng chẳng có sự thô bạo của nam nhân, mà nó lại trầm thấp dịu dàng, khiến người khác muốn nghe thêm, ít nhất là Phù Lâm cảm thấy rất hứng thú.
Phù Lâm bằng lòng nghe, Phượng Khương Trần cũng vui vẻ nhiều lời. Đây cũng xem như là một cách thăm dò, cũng coi như là xây dựng mối quan hệ. Nói hơn nửa ngày, Phượng Khương Trần phát hiện nếu Phù Lâm không phải diễn kịch quá tốt thì đúng như lời hắn ta ta từng nói rằng bản thân không biết quá nhiều về Cửu Châu đại lục, trước đây sinh sống bên ngoài nơi đây.
Trải qua ba ngày ở chung, hai người cũng xem như hiểu rõ đối phương, Phượng Khương Trần cũng nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn dáng vẻ của Phù Lâm, hắn ta hắn ta không phải là sát thủ gì đó, lại cộng thêm việc nàng muốn dùng Liệp Ưng của đối phương cho nên không hề nghĩ đến sau này sẽ tìm cơ hội giết chết hắn ta ta.
Nói đến Liệp Ưng, Phượng Khương Trần cảm thấy bản thân làm người thật sự thất bại, suýt nữa bị đả kích không đứng dậy được.
Ba ngày nay, nàng đã cố gắng lấy lòng con ưng cao ngạo kia nhằm khiến nó nhìn mình với con mắt khác, hoặc là hiền lành với nàng hơn một chút, đừng có mỗi lần nhìn nàng lại có dáng vẻ hắn ta không thể xé nát nàng ra.
Nhưng con ưng chết tiệt kia lại vô cùng kiêu ngạo, mặc kệ nàng lấy lòng thế nào, mặc xác thì vẫn mặc xác nàng. Nếu mà chọc vào thì nó chẳng thèm hỏi han một tiếng, lập tức mổ lên mặt nàng…
Nếu không phải Phù Lâm kịp thời ngăn cản, nói không chừng nàng sẽ trở thành diễn viên hí khúc nhờ móng ưng, cùng với nữ nhân trọc đầu.
Đến đây, Phượng Khương Trần không thể không từ bỏ mục tiêu làm thân với Liệp Ưng. Nó là vương giả chốn không trung, không phải thứ dễ thuần phục. Còn nàng cũng không phải người gặp người yêu, xe nhìn nhận chủ…