Động thủ thì lại càng không được, một khi hắn đã ra tay thì sẽ phạm phải tội khi quân phạm thượng, lúc đó nếu xét về tình về lý thì Hoàng Thượng có xử hắn tội chết cũng không ai dám nói nhiều.
Hoàng huynh à, thần đệ xin nhận chiêu này của ngươi. Khóe môi Cửu Hoàng thúc khẽ nhếch, gật nhẹ đầu với Hoàng Thượng, hắn bình tĩnh trả lời như ngày thường: “Thần đệ tuân chỉ!”
Sau khi Cửu Hoàng thúc bị cấm vệ quân dẫn đi, toàn bộ những người ở đại điện đều im phăng phắc, những quan viên ở đây dường như không thể tin được những gì bản thân vừa chứng kiến, cả đám đều ngẩn ngơ đứng đó không ai dám ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia.
Sự uy nghiêm và cường thế của hoàng thượng đã đạt được độ cao chưa từng có. Sau khi nhà mẹ đẻ của hoàng hậu bị rớt đài lại đến Cửu Hoàng thúc có quyền lực gần như trải rộng khắp triều đình và dân gian nhưng lại cứ như vậy đã bị bắt rồi.
Quả nhiên hoàng thượng không ra tay thì thôi, vừa ra tay chắc chắn sẽ nhắm thẳng vào sinh mệnh, nhiều đại thần thấy vậy lại không dám coi thường hoàng thượng nữa.
Sau khi Cửu Hoàng thúc bị ngồi tù, e rằng bố cục của triều đình Đông Lăng sẽ lại lần nữa được rửa sạch, nhưng mà… Cửu Hoàng thúc và nhà mẹ đẻ của hoàng hậu lần lượt sụp đổ, vậy thì còn có ai có thể áp chế được những thế gia nổi dậy, lẽ nào các thế gia muốn lần nữa quật khởi sao? Hoàng thượng sẽ cho phép sao?
Các đại thần thế gia mừng thầm trong lòng, một đám xoa tay háo hức chuẩn bị làm một trận lớn, những người khác lại lo sợ bất an. Nhất là mấy vị đại thần qua lại gần với Cửu Hoàng thúc, càng liều mạng né tránh sợ tiếp theo hoàng thượng sẽ khai đao với hắn.
Vẻ mặt của đám người thái tử cũng lộ vẻ lo lắng, xem hành động này của hoàng thượng thì tiếp theo sẽ khai đao với thái tử. Bọn họ cần phải làm chút gì đó mới được, mà bây giờ cần nhất chính là cứu Cửu Hoàng thúc ra.
Nhưng cố tình tội danh của Cửu Hoàng thúc lại chính là phạm thượng, ngỗ nghịch với hoàng thượng. Mà những từ này cũng đều do hoàng thượng chính miệng nói, nếu phủ định điều đó tức là chỉ trích hoàng thượng sai rồi, đây chính là tội mưu nghịch rất lớn.
Lạch cạch… Lạch cạch, mùa đông ở đây rất giá rét, các quan viên Đông Lăng lại bị dọa đổ mồ hôi đầm đìa. Hoàng thượng từ trên cao nhìn xuống chúng quan viên đông đảo, trong lòng nảy sinh cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Đã là nửa năm từ ngày Cửu Hoàng thúc hợp tác với Vũ Văn Nguyên Hòa tại lúc lâm triều bức ép hắn, đến nay hắn vẫn không thể quên được sự chật vật và khó chịu lúc đó, hắn đường đường là đế vương nhưng lại bị người ta bức đến bước đường đó, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục.
Bây giờ… Cuối cùng hắn cũng đã rửa được mối nhục xưa.
Uy quyền của đế vương không phải bất kỳ ai cũng có thể khiêu khích, cho dù là Cửu Hoàng thúc có được rất nhiều đặc quyền và được tiên đế nâng niu như châu báu cũng không được. Nhìn gương mặt sợ hãi và bất an của các đại thần văn võ khiến cả người hoàng thượng đều cảm thấy thoải mái, đây mới chính là uy nghi mà đế vương nên có.
Quả nhiên, không có Cửu Hoàng thúc ở lúc lâm triều thật làm cho người ta cảm thấy thoải mái, lúc này đây hắn nhất định phải khiến Đông Lăng Vũ Cửu vạn kiếp bất phục…
Sau khi kết thúc lâm triều, hoàng thượng quay về ngự thư phòng lập tức đã nghĩ ra một thánh chỉ, cho phép con cháu nhà nghèo vào triều làm quan. Mùa xuân mỗi năm sẽ cử hành một lần khảo thí, vô luận là con cháu nhà nghèo hay sĩ tộc đều có thể dựa vào tài năng học vấn của mình mà tham gia khảo thí.
Ý chỉ này đột nhiên xuất hiện nhưng lại không có ai dám nói nửa câu không phải.
Mà ý chỉ này đã khiến sắc mặt của bá quan văn võ lại lần nữa thay đổi, nháy mắt đã đè xuống tin tức Cửu Hoàng thúc vào tù. Các thế gia và đám quyền quý vừa cao hứng lại vừa lo lắng, cao hứng vì con cháu nhà mình lại có thêm một đường ra, lo lắng chính là sợ không sánh bằng đám con cháu hủ học nhà nghèo.
Tuy nói rằng người xuất thân nhà nghèo rất khốn cùng, nhưng có một vài gia đình có điều kiện cũng được coi là gia tộc, cả nhà hợp sức cũng có thể nuôi một người đọc sách. Còn con cháu nhà mình đều tỏ ra ham ăn biếng làm, chưa chắc có thể đấu lại con cháu nhà nghèo, nhưng…