Không khí trong phòng lúc này rất kinh khủng, máu rắn chảy đầy ra mặt đất. Cửu Hoàng thúc thực sự không muốn ở lại chờ thêm nữa liền tao nhã đứng dậy, liếc qua đám người thái tử với Dạ Diệp, rồi nói với thị vệ: “Bảo vệ cho tốt các vị điện hạ, bất luận là kẻ nào cũng không được ra vào Thú uyển, kẻ nào trái lệnh, lập tức giết chết.”
Rõ ràng là hắn đang nói cho đám thị vệ, nhưng thực chất là muốn nói cho cả mấy người Tây Lăng Thiên Lỗi với Dạ Diệp nghe. Đừng tưởng rằng hắn sẽ không dám ra tay tàn độc, một khi hắn đã muốn giết thì cho dù đó là Tây Lăng thái tử hắn cũng dám giết.
Thái tử với Lac Vương cười khổ nhưng Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không thèm để vào mắt, xoay người liền đi ra ngoài, đương nhiên hắn không quên gọi Phượng Khương Trần một tiếng: “Khương Trần, đi theo bản vương.”
“Vâng.” Phượng Khương Trần vội vàng theo sau, mùi máu tươi trong căn phòng này thực sự quá nồng, nàng thực sự không muốn nán lại thêm một giây phút nào nữa.
… “Hoàng thúc sẽ không bỏ chúng ta ở lại chỗ này, không thèm hỏi han gì đi?” Thái tử thấy Cửu Hoàng thúc rời đi được nửa ngày rồi cũng không thấy có người đến quan tâm bọn họ sống chết thế nào liền cảm thấy có chút không vui.
“Không lẽ thái tử thật sự cho rằng Cửu Hoàng thúc sẽ cho chúng ta rời đi nơi khác sao? Hay hoặc là sẽ phái thị nữ đến hỏi han ân cần gì đó?” Đông Lăng Tử Lạc dùng giọng điệu châm biếm nói, xảy ra chuyện như vậy rồi chẳng lẽ thái tử còn tưởng Cửu Hoàng thúc sẽ bảo hộ cho hắn à?
Từ hôm nay trở đi, trong lòng Cửu Hoàng thúc thái tử sẽ không còn là sự tồn tại duy nhất nữa. Cho dù thái tử có không chịu đối mặt thì đây cũng là sự thật không thể thay đổi.
Thái tử không đáp lại, chỉ tự mình nói lẩm bẩm: “Đã sắp tới giữa trưa rồi, không biết Cửu Hoàng thúc có còn nhớ đến chúng ta hay không đây.”
Thái tử không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới liền khiến bốn người trong phòng cảm thấy đói bụng, nhất là Dạ Diệp.
Nhịn bộ dáng của mấy tên thị vệ kia dường như không hề có ý định chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, mà dựa vào thân phận cao quý như bọn họ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện đi ngồi ăn chung với mấy tên thị vệ nho nhỏ đó, thế nên hiện giờ cũng chỉ có thể ngồi chờ thôi…
Phượng Khương Trần vừa rời đi, Cửu Hoàng thúc liền đưa nàng đi tắm rửa thay quần áo. Cửu Hoàng thúc biết rất rõ, sau khi trị bệnh cho người khác xong Phượng Khương Trần luôn có thói quen đi tắm rửa thay quần áo.
Đợi đến lúc Phượng Khương Trần một thân y phục sạch sẽ đi ra thì đã tới giờ ăn trưa rồi. Đám người thái tử không được ăn cũng không có nghĩa người khác không được ăn. Cửu Hoàng thúc cho người chuẩn bị cơm để hắn với Phượng Khương Trần cũng dùng bữa luôn.
Hôm nay Cửu Hoàng thúc lại vô cùng ngoan ngoãn ngồi yên dùng tay trái ăn cơm, không dám giả bộ ngốc nữa. Lúc này Phượng Khương Trần mới phát hiện ra, tay phải của Cửu Hoàng thúc vẫn luôn giấu trong tay áo, có nhìn cũng không ra nửa điểm dị thường.
Nam nhân này thực đúng là giỏi giả bộ mà!
Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên ý cười gian xảo, nàng buông bát đũa, hai tay chống trán, ngồi yên nhìn chằm chằm Cửu Hoàng thúc…
Người bình thường bị người khác nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn sẽ có chút gì đó không tự nhiên, như Phượng Khương Trần lúc trên xe ngựa chẳng hạn, lúc đó không phải nàng bị Cửu hoàng thúc nhìn đến độ mặt đỏ tim run sao, nhưng Cửu hoàng thúc thì lại như thế nào?
Ngoại trừ lúc đầu nhìn Phượng Khương Trần ra thì Cửu hoàng thúc không còn bất kỳ hành động nào khác, lạnh nhạt ngồi ăn cơm, giống như Phượng Khương Trần là không khí vậy.