Không biết dạy con là lỗi của cha, Vĩnh Xương bá phủ này xong đời rồi, về phần nhị thiếu gia này thì sao?
Phượng Khương Trần quay người, trong mắt lóe lên sự hung ác mãnh liệt.
Thế gian này có một loại người gọi ngục bá, bị nhốt trong đại lao mấy chục năm, bọn hắn cực kì hung ác, cực kì tàn bạo, chuyện bọn hắn thích làm nhất chính là bắt nạt kẻ yếu.
Tuy nói bọn hắn chỉ thích nữ nhân, nhưng bị nhốt trong đại lao mấy chục năm đều không gặp được nữ nhân nào, bọn hắn muốn giải quyết dục vọng, ngoại trừ dùng tay chỉ có thể tìm nam nhân.
Phượng Khương Trần nghĩ, vị Nhị công tử của Vĩnh Xương bá phủ này đoán chừng sẽ rất thích nơi đó… Về phần làm chuyện đó như thế nào, Phượng Khương Trần không lo lắng, nàng chỉ cần để lộ đôi câu về chuyện xảy ra ngày hôm nay, cho dù là Cửu hoàng thúc hay Vương gia đều sẽ không bỏ qua cho Vĩnh Xương bá phủ…
Bởi vì đắc tội bác sĩ mà cả nhà vào tù, Vĩnh Xương bá phủ không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng Phượng Khương Trần tin rằng bọn họ chắc chắn là người thê thảm nhất.
Lúc trở về tiểu viện Tây khu, Phượng Khương Trần chính suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể để lộ chuyện ở Vĩnh Xương bá phủ mà không để lại dấu vết. Phượng Khương Trần có thể khẳng định, sau khi nàng rời khỏi Vĩnh Xương bá phủ, hắn ta sẽ hạ lệnh ngậm miệng, hoặc là đánh chết nha hoàn hạ nhân ở đó, không cho chuyện này truyền ra ngoài. Người của Vĩnh Xương bá phủ tám phần mười sẽ nghĩ rằng nàng chắc chắn sẽ thầm chịu thua thiệt, không dám lên tiếng, dù sao thì lời nói của công tử ngu ngốc ở Vĩnh Xương bá phủ sẽ gây trở ngại cho danh tiếng của nàng, truyền ra ngoài thì người mất mặt cũng là nàng.
Đáng tiếc, để người của Vĩnh Xương bá phủ phải thất vọng rồi, Phượng Khương Trần thật tự không để ý đến những thứ này, cũng không cần sống, vừa nghĩ đến một chút manh mối thì Đông Giác đến bẩm báo, Tô Vân Thanh tới.
“Tới thật là đúng lúc.” Trên mặt Phượng Khương Trần nở nụ cười gian ác, vừa rồi nàng còn đang nghĩ Tô Vân Thanh là lựa chọn tốt nhất, để hắn vạch trần chuyện này, đối với tất cả mọi người đều có lợi.
Phượng Khương Trần có thể khẳng định dựa vào trí thông minh của Tô Vân Thanh, chỉ cần nàng để lộ một chút thôi, hắn chắc chắn sẽ đi điều tra chuyện xảy ra ở Vĩnh Xương vương phủ ngày hôm nay, sau đó hắn nhất định sẽ tiết lộ việc này cho Cửu hoàng thúc và Vương gia.
Vĩnh Xương bá phủ hoàn toàn không cần nàng ra tay.
Tô Vân Thanh đến tìm Phượng Khương Trần là để nói về việc lương thực, dùng cách của Phượng Khương Trần, gần đây Tô Vân Thanh đã tích trữ được không ít lương thực.
“Khương Trần, giá lương thực trên thị trường hiện tại đã giảm bảy phần, ngươi nói xem ta có nên thu vtay về không?” Hỏi câu này đã chứng tỏ không muốn thu tay lại.
Phương pháp đạt lấy lương thực mà Phượng Khương Trần đưa cho Tô Vân Thanh rất đơn giản, đó là để Tôn Vân Thanh tung toàn bộ lương thực mà hắn tích trữ ra thị trường, tạo nên rất nhiều dấu hiệu giả mạo trên thị trường lương thực, sau đó hạ giá, hạ giá…
Lúc mới bắt đầu hạ giá tạo nên một cuộc tranh mua lương thực, người nhiều lương thực cũng chạy tời cướp, nhưng mà… Tô Vân Thanh rõ ràng tích trữ rất nhiều lương thực, đưa cho Vũ Văn Nguyên Hòa chống đỡ chưa được bao lâu đã ném tràn lan vào thị trường. Tô Vân Thanh có đầy đủ lực lượng để chiến tranh giá cả. Dù người mua lại nhiều bao nhiêu, hắn cũng có đầy đủ lương thực để cung cấp.
Mà giá lương thực lại mỗi ngày một giá, hôm nay mua lại càng rẻ so với hôm qua, coi như muốn tích trữ lương thực cũng không dám tùy tiện ra tay, sợ mình mua lương thực không được rẻ.
Lương thực càng ngày càng tiện rẻ, ai còn đi mua lương thực nữa, người nhiều lương thực cũng luống cuống, nhao nhao lấy lương thực tích trữ ra bán, lương thực trên thị trường ngày càng nhiều, giá cả càng ngày càng thấp, người mua cũng càng ngày càng ít, nhóm buôn bán lương thực càng luống cuống, giá cả lại thấp hơn, dù giá rẻ cũng không có nhiều người mua, mọi người đã mua rất nhiều lương thực, thậm chí còn có tiểu bách tính lấy lương thực tích trữ nhà mình ra bán.