Nghe nàng nói thế khuôn mặt Cửu Hoàng thúc tối sầm, nhưng hai mắt Tả Ngạn lại sáng rực, gật đầu liên tục, tỏ vẻ cái này còn lời hơn mua đi bán lại nữa. Thậm chí hắn còn giục Phượng Khương Trần mau nhảy đi, lỡ mà thất bại thì nhất định phải giơ tay lên bảo vệ đầu.
Khi Phượng Khương Trần nghe đến đó còn thấy rất cảm kích Tả Ngạn, cảm thấy dù không tiếp xúc nhiều lắm trong thời gian qua nhưng mọi người vẫn có tình cảm với nhau. Song câu tiếp theo của Tả Ngạn lại khiến Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc muốn nổi khùng.
Tả Ngạn nói: “Ngộ nhỡ cô nương rơi xuống tan xương nát thịt thì sẽ rất phiền phức để chứng minh thân phận của cô nương, dễ gì lãnh được tiền thưởng.”
Nếu nói đùa thì không tính làm gì, nhưng vẻ mặt Tả Ngạn lại rất nghiêm túc, chắc chắn không phải nói đùa, làm Phượng Khương Trần rất buồn bực.
“Ngươi yên tâm, ngươi mà chết thì ta cũng không chết được đâu, bây giờ ta sẽ nhảy cho ngươi xem.” Phượng Khương Trần tức giận nghiến răng, nàng vừa dứt lời thì lập tức nhảy xuống.
“Phượng Khương Trần.” Phượng Khương Trần nhảy xuống quá đột ngột làm Cửu Hoàng thúc hoảng sợ, hắn vội vàng nhảy xuống theo, cố gắng với lấy cánh tay Phượng Khương Trần.
“Phượng Khương Trần, đưa tay đây.” Cửu Hoàng thúc rơi thẳng xuống, gió thổi vù vù bên tai, nhưng lại vẫn luôn đưa tay ra cố gắng kéo lấy Phượng Khương Trần.
“Ta không sao, chàng hãy nhớ kĩ những điều ta đã nói với chàng, mau kéo dây thừng.” Hành động của Cửu Hoàng thúc làm Phượng Khương Trần hoảng sợ, nhưng đang lơ lửng giữa không trung nên hai người không thể nói gì nhiều được, chỉ có thể tập trung.
“Bụp.” Phượng Khương Trần giật dù nhảy ra, dù tung ra như một cây nấm ngay giữ không trung, nó kéo Phượng Khương Trần lại, kiềm lại tốc độ rơi của nàng.
Cửu Hoàng thúc thấy Phượng Khương Trần bình an vô sự mới bình tĩnh lại, “bụp” một tiếng, hắn cũng kéo dù nhảy của mình ra, phiêu diêu giữ không trung như Phương Khương Trần, rồi từ từ rơi xuống.
“A, đúng là hữu dụng thật.” Dù là xung quanh tối đen như mực, nhưng bằng bản lĩnh của Tả Ngạn thì có thể thấy rõ Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc đang nhàn nhã phiêu diêu giữa không trung. Hắt bắt đầu cảm thấy hứng thú, cũng thả người nhảy theo, đến giữa không trung thì kéo dù ra, tiếp đất ngay sau Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc.
“Bộp”… Tả Ngạn vững vàng rơi xuống mặt đất, sau lưng là dù nhảy, hắn bò dậy một cách kích động: “Phượng Khương Trần, cô nương có sao không? Cô thật sự không sao chứ?”
“Ta không sao, trông ngươi có vẻ vui nhỉ?” Phượng Khương Trần cất gọn dù nhảy rồi đưa cho Cửu Hoàng thúc, sau đó nàng tới lấy dù của Tả Ngạn, nhưng Tả Ngạn lại sống chết không chịu: “Phương Khương Trần, cái này là của ta, của ta, cô nương không được lấy.”
“Cái dù này thành của ngươi khi nào vậy? Tả Ngạn, ta chưa bao giờ nói cho ngươi cái dù này, cũng không nói để ngươi cất giữ gì gì đó, chỉ để ngươi nhảy thử thôi. Giờ đã nhảy xong rồi, ta cũng thắng rồi, nên trả đồ cho ta rồi đấy.” Phượng Khương Trần rất phối hợp đứng im tại chỗ, chỉ xòe tay về phía Tả Ngạn, ý bảo Tả Ngạn tự cởi dù nhảy ra đưa cho nàng.
“Cô nương…” Sự thật bày ra trước mắt, Tả Ngạn chẳng thể biện minh, nhưng hắn không nỡ, Tả Ngạn nắm chặt cái dù, nói rõ là sẽ không đưa lại cho Phượng Khương Trần.
“Ta cái gì? Tả Ngạn, giữa chúng ta có hiệp nghị quân tử đấy nhé, mau trả lại đây, ta còn phải đi.” Phượng Khương Trần cười mỉm nói, nhưng Tả Ngạn nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười của nàng rất thiếu đòn.
“Phượng Khương Trần, cô nương cố ý lừa ta đúng không?” Tả Ngạn tìm không ra lí do, tức hộc máu nói.
“Ta lừa ngươi cái gì, chúng ta cược ngươi cũng đã đồng ý rồi, còn sao nữa? Không chịu thua à? Nếu ngươi không chịu thua thì thôi quên đi, còn chẳng phải là một khẩu súng, chỉ là một cái dù rách, ta còn có những thứ tốt hơn nhiều, đưa ngươi một cái cũng chẳng sao. Cửu Hoàng thúc, chúng ta đi thôi.” Phượng Khương Trần quay đi rất dứt khoát, chẳng thèm để ý đến Tả Ngạn nữa.
Hàng mi Cửu Hoàng khẽ rung, ý cười giấu nơi đáy mắt, hắn tin chắc là Tả Ngạn sẽ đuổi theo.