Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 140
“Nhanh, mau truyền ngự y, công chúa bị thương rồi” Cung nữ luống cuống thành một đoàn, nửa kéo nửa ôm, ôm An Yên công chúa lên giường, lại tranh thủ thời gian dọn dẹp sạch sẽ các mảnh vỡ trên mặt đất.
Ngự y và Y nữ tới rất nhanh, sau khi giúp An Yên công chúa băng bó vết thương xong liền nói: “Miệng vết thương quá lớn, ngày sau gan bàn chân của công chúa chắc chắn sẽ lưu lại một vết sẹo”
An Yên công chúa vừa nghe xong liền khóc ngất đi, Hoàng hậu nương nương nghe tin đến thăm, lấy cái danh là chăm sóc công chúa không chu đáo mà đánh chết toàn bộ cung nữ bên cạnh An Yên công chúa.
Cung nữ khóc lóc sướt mướt, đau khổ cầu khẩn nhưng An Yên công chúa lại không có hành động gì, ôm lấy Hoàng hậu nương nương khóc lớn: “Mẫu hậu, Mẫu hậu, con phải làm sao đây, con phải làm sao đây”
“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một vết sẹo sao, ở dưới gan bàn chân thì cũng không nhìn thấy, không ảnh hưởng được đến việc con chọn phò mã đâu” Hoàng hậu nương nương đau đầu muốn chết, nhưng lại không thể không kiên nhẫn dỗ dành nữ nhi vài câu.
“Mẫu hậu..” Mặt An Yên công chúa ngấn lệ, ngẩng đầu lên từ trong lòng của Hoàng hậu, hai mắt sau khi được nước mắt tẩy rửa không những không trở nên trong veo sáng ngời, ngược lại còn tràn đầy sự tàn nhãn: “Mẫu hậu, mẫu hậu xuống chỉ giết Phượng Khương Trần có được không, con không muốn nhìn thấy nàng ta nữa”
“An Yên, câm miệng” Hoàng hậu nghe thấy cái tên này liền nổi giận.
“Tại sao chứ, Mẫu hậu, không phải chỉ là một đứa tiện dân sao, Mẫu hậu giúp nữ nhi một lần này, giết nàng ta có được không?” An Yên công chúa bị Hoàng hậu trách móc, lập tức dừng việc khóc lóc, lại nhỏ giọng cầu xin.
Hoàng hậu mang một dáng vẻ đau đầu, xoa bóp huyệt Thái Dương: “An Yên à, đừng có không hiểu chuyện, phụ hoàng của con không hề có ý muốn giết nàng ta, cũng không biết vì cái gì mà phụ hoàng của con không cho phép mẫu hậu động thủ đối với nàng ta”
“Làm sao có thể thế được?” An Yên công chúa ngồi bệt xuống giường, cũng không để ý đến đau đớn trên chân: “Mẫu hậu, Phượng Khương Trần rốt cuộc có cái gì, phụ hoàng tại sao lại không giết nàng †a? Phụ hoàng ghét nàng ta như vậy, lại vì cái gì mà không giết nàng ta, còn có Đại công tử của Vương gia, tại sao lại phải giúp nàng ta”
Câu cuối cùng mới là trọng điểm.
“Những chuyện này con cũng đừng quản nữa, dưỡng thương cho.
tốt, còn có ba ngày nữa là đến lễ hội hoa đào, An Yên, nếu như con muốn Phượng Khương Trần chết, thế thì làm cho nàng ta quang minh chính đại chết trong lễ hội hoa đào đi” Đến cả ngữ khí Hoàng hậu cũng không có thay đổi, Phượng Khương Trần trong mắt bà chỉ giống như một con kiến mà thôi, lần trước để cho nàng thoát được, lần này thì tuyệt đối không.
“Không, không được, mẫu hậu, Phượng Khương Trần chết rồi thì ai chữa mắt cho Đại công tử, kể cả nàng ta có muốn chết cũng phải chờ sau khi khi nàng ta chữa khỏi mắt cho Đại công tử đã” An Yên liên tục lắc đầu.
“An Yên, con dẹp cái ý tưởng này đi, mẫu hậu sẽ không để cho con gả vào Vương gia đâu” Hoàng hậu lạnh mặt lại, đứng dậy.
Tâm tư của An Yên, sao mà bà có thể không biết được đây.
“Vì cái gì chứ? Mẫu hậu, mắt của Đại công tử khỏi rồi, thì chàng sẽ là gia chủ kế nhiệm của Vương gia, con gả cho chàng cũng không tính là thấp”
“An Yên à, những chuyện này không phải là thứ mà con có thể quản được, con chỉ cần nhớ rõ lời của mẫu hậu, Phượng Khương Trần có thể chết nhưng cái chết của nàng ta không được liên quan đến chúng ta, được rồi, những việc khác con không cần phải lo, dưỡng thương cho tốt, qua vài ngày nữa là đến lễ hội hoa đào rồi” Hoàng hậu nói xong câu này liền hồi cung.
Trên đường đi gặp phải Đông Lăng Tử Lãng đang đến thăm bệnh, trực tiếp ra ngăn lại.
“Tử Lãng, An Yên không có việc gì, đi, trò chuyện cùng với mẫu hậi Đông Lăng Tử Lãng nhẹ gật đầu, trong bóng đêm, hắn mặc một bộ áo tím, tuấn dật bất phàm.
Hoàng hậu nhìn thấy đứa nhi tử này, trong mắt hiện lên một tia kiêu hãnh, nhưng rất nhanh liên biến mất.