Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Khương Trần chỉ chỉ hành lang sau lưng mình: “Ta đi thẳng một lèo đến đây luôn.” Đến đâu cũng thấy ngươi, sao ngươi lại ở đây chứ? Đúng là đi đến đâu cũng gặp phải ngươi, Phượng Khương Trần tức giận hừ nhẹ.







“Phải không? Đây là lạc viện của bản vương.” Cửu Hoàng thúc rõ ràng không tin, khóe môi hơi cong lên, nghi hoặc hỏi lại, đôi mắt âm trầm sâu thẳm kia dường như lóe lên ánh sáng, tựa như muốn nói: Đừng có giả vờ giả vịt, bản vương hiểu mà!







Cái gì? Đây là lạc viện của Cửu Hoàng thúc? Nàng sao lại đi tới đây được…







Phượng Khương Trần đứng ngây người tại chỗ, miệng há hốc hình chữ o, trong lòng thầm bực bội, lần này đúng là có mười cái miệng cũng không giải thích rõ được, Cửu Hoàng thúc không biết sẽ xem nàng thành người thế nào nữa, không chừng còn chán ghét nàng hơn cả Tô Quán.







Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với tên Cửu Hoàng thúc này thế này, sao lại không có hạ nhân hay hộ vệ gì ở lạc viện của hắn, mấy người kia chết đâu hết rồi, không ra nhắc nhở nàng tiếng nào hết.







Ấy… đám hạ nhân nấp trong tối nằm không cũng trúng đạn lau mồ hôi, nếu bọn họ mà ngăn nàng lại, lỡ để Cửu Hoàng thúc biết thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ. Thứ tình cảm để “cùng chết cùng sống vượt qua bão tố” với cô, bọn họ không hề có, cho nên Phượng tiểu thư tự bảo trọng nhé.







Thấy Cửu Hoàng thúc cũng nhìn nàng không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời từ nàng, nửa ngày sau Phượng Khương Trần mới lúng túng nói: “Tôi không cố ý đâu.”







“Ừm, bản vương tin ngươi, ngươi không hề cố ý.” Mà ngươi cố tình. Để tỏ rõ lập trường hắn tin tưởng Phượng Khương Trần thế nào, Cửu Hoàng thúc còn gật đầu thật mạnh, nhưng biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không giống thế.







Phượng Khương Trần bất lực vỗ trán, nàng biết không thể nào nói rõ được với Cửu Hoàng thúc mà, lười phải nhiều lời, nàng uốn gối, nói: “Khương Trần đi vào sai chỗ, quấy rầy sự thanh tĩnh của Cửu Hoàng thúc, Khương Trần xin cáo lui.”







Không thể trêu được thì tôi vẫn có thể trốn tránh mà, Cửu Hoàng thúc cũng không làm gì được. Ta đâu có muốn gả cho ngươi, chỉ là… có một tí hảo cảm thôi, chỉ cần ngươi không đến trêu chọc ta thì thời gian dần trôi qua, thứ tình cảm này cũng sẽ nhạt nhòa đi,







Muốn chạy à?







Cửu Hoàng thúc cũng không giữ nàng lại, nhưng đến khi Phượng Khương Trần xoay người thì đột nhiên hỏi: “Món canh gà lá sen tối nay có ngon không?”







Hôm nay có cả một bàn đồ ăn, nhưng Cửu Hoàng thúc lại chỉ nhắm vào món canh gà để hỏi.







Chuyện này…







Bước chân Phượng Khương Trần khựng lại.







Hỏi như thế là muốn nàng trả lời thế nào chứ?







Nàng và Vương Cẩm Lăng có mối quan hệ rất thân thiết cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai, tuy nói là mấy chuyện hôm nay Vương Cẩm Lăng làm có hơi thân mật quá nhưng cũng không đến mức khiến người ta chướng mắt. Dù sao thì có thể được Đại công tử quan tâm chăm sóc như thế, tuyệt đối có thể thỏa mãn được chút lòng hư vinh nho nhỏ của nàng.







Hai người nàng và Vương Cẩm Lăng đều rất thẳng thắn, thoải mái, nhưng bị Cửu Hoàng thúc hỏi như thế lại giống hệt như nàng cố ý tỏ vẻ thân mật với Vương Cẩm Lăng trước mặt Cửu Hoàng thúc, khiến Cửu Hoàng thúc để bụng hay ghen tị gì đó.







Được lắm, nàng thừa nhận nàng thật sự có ý nghĩ đó, cũng chỉ có chút xíu ý nghĩ đó thôi. Nhưng bởi vì chút lòng cảnh giác, nàng chỉ không những không cự tuyệt mà còn phối hợp với Vương Cẩm Lăng, thật tiếc cho phản ứng của Cửu Hoàng thúc, như một cái tát với nàng.







Vốn cho rằng Cửu Hoàng thúc sẽ không thèm để ý, nhưng giờ mới lại đến, ý gì đây hả? Qua lâu như thế rồi mới quan tâm đến, đúng là thánh mà.







Phượng Khương Trần thở dài, xoay người lại: “Đồ ở phủ của Cửu Hoàng thúc sao có thể kém được chứ.”







Hóa ra đồ ở phủ của bản vương tốt thật, bản vương còn tưởng rằng canh mà Đại công tử Vương gia “phục vụ” không tầm thường đấy chứ.” Cửu Hoàng thúc không chỉ nói với giọng điệu lãnh đạm, mà chính ánh mắt cũng lạnh lão, Phượng Khương Trần sợ đến mức lùi lại mấy bước, sau đó lại cẩn thận nhìn sang, trừng mắt với hắn. Nàng chột dạ cái gì chứ, Cửu Hoàng thúc là gì của nàng chứ, lấy tư cách gì để quan tâm đến nàng chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK