Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 165
Cả khuôn mặt Vũ An quận chúa đều trướng thành màu đỏ tím, run rấy chỉ vào Phượng Khương Trần: “
Phượng Khương Trần, ngươi, ngươi ngậm máu phun người, dù gì ngươi cũng là một nữ tử chưa xuất giá, lại có thể ra loại lời này, ta thật sự thấy xấu hỗ thay cho Phượng phu nhân, nếu như Phượng phu nhân ở dưới hoàng tuyền biết được, nhất định sẽ hối hận vì đã sinh ra ngươi.”
Vốn dĩ Phượng Khương Trần chỉ muốn nói một chút rồi thôi, nhưng Vũ An quận chúa nhắc đến ai không nhắc, lại cứ phải nhắc tới người mẹ đã mắt của nàng, nếu đã như vậy thì đừng trách Phượng Khương Trần nàng không cho Trần Quốc Công mặt mũi.
* Vũ An quận chúa, ngươi không cần lo lắng, nương ta dưới hoàng tuyền có biết nhất định sẽ thấy tự hào vì ta, chỉ là nếu như đứa trẻ chưa kịp thành hình kia ở dưới hoàng tuyền biết được, nhất định sẽ hận ngươi đến tận xương.
Vũ An quận chúa, lúc nửa đêm nằm mộng, bên tai ngươi có nghe thấy tiếng gọi của con ngươi , Vũ An quận chúa, lúc ngươi cùng nam sủng cá nước vui vẻ, có từng nhớ đến đứa trẻ vô tội kia, Vũ An quận chúa, lúc nam sủng của ngươi tằng tju với ngươi trên giường, có từng nghĩ tới phu quân tương lai của ngươi, Vũ An quận chúa…”
* Câm miệng, câm miệng, Phượng Khương Trần ngươi câm miệng cho ta, không được nói nữa, không được nói nữa.” Vũ An quận chúa thẹn quá hóa giận.
Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của Trần Quốc Công, hàng sự cũng to gan và ổn thỏa hơn so với Thu Hội kia, cũng thành thục hơn nhiều, rất nhanh, tâm tình nàng ta liền bình tĩnh lại.
Liếc nhìn quý nữ đứng xung quanh một cái, phát hiện các nàng đồng loạt rũ mặt xuống, mơ hồ có một số quý nữ bắt hòa với nàng, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.
Lúc nhìn sang An Yên công chúa, chỉ thấy được An Yên công chúa cũng mang vẻ mặt chán ghét.
Vũ An quận chúa hiểu được, ngày hôm nay nếu như không nói rõ ràng, cả đời này nàng ta liền bị hủy, nhưng nàng ta phải làm thế nào để chứng minh bản thân, sự trong sạch vốn đã không tồn tại kia?
Vũ An quận chúa nhìn Phượng Khương Trần, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Đều do nàng, đều do nàng.
Phá hủy thanh danh của nàng ta.
Vũ An quận chúa tức giận tới mức mắng to: “ Phượng Khương Trần, loại người lẳng lơ như ngươi đừng có tưởng tất cả mọi người đều giống mình. Phượng Khương Trần ngươi dựa vào cái gì nói ta không trong sạch? Ta đường đường là nữ nhỉ của Trần Quốc Công, Vũ An quận chúa Thánh Thượng đích thân phong tước, sao có thể làm ra loại chuyện vi phạm lễ giáo thế tục kia. Phượng Khương Trần, ngươi đợi đó, ta nhất định sẽ đem chuyện hôm nay, nói với phụ thân ta, để cho ông ấy trị ngươi tội vu khống nữ nhi của mệnh quan triều đình.”
* Ủy phong của Vũ An quận chúa thật lớn đó, Khương Trần cũng tặng người một câu giống vậy, đừng cho rằng ai cũng có cái bản tính dâm đãng trời sinh giống ngươi, kỹ nữ phục vụ khách còn có thể đổi tiền, nhưng Vũ An quận chúa ngươi thì sao? Lên giường với người khác còn phải trả tiền, thân là nữ tử, thật khiến cho ta thấy nhục nhã.”
Còn việc thấy nhục vì trước khi thành thân đã thất thân, hay là thấy nhục vì hành vi phải trả tiền của Vũ An quận chúa thì không biết được.
So về cay nghiệt, Phượng Khương Trần nàng cũng không kém, hơn nữa nàng có lý, sợ ai chứ?
Có một người cha lợi hại thì giỏi lắm à, tự mình hành sự có vấn đề, dù có cha cũng chẳng dựa dẫm được.
* Phượng Khương Trần ngươi chết chắc rồi, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ngươi nói ngày hôm nay.” rốt cuộc thì sức lực không đủ, Vũ An quận chúa ngoài việc buông lời de dọa thì chẳng nói được cái gì, châu thoa trên búi tóc phát ra tiếng vang ‘ leng keng”, có thể thấy được Vũ An quận chúa tức giận không nhẹ.
* Mỗi người đều phải trả giá cho những gì mình đã làm, Vũ An quận chúa, lần trước ngươi sinh non còn chưa điều dưỡng tốt, sau này sợ rằng sẽ chẳng mang thai được nữa rồi.” Phượng Khương Trần lạnh lùng nói.
Tất nhiên, lời này là nàng thuận miệng nói, nàng chưa chẩn đoán sao có thể biết được.